Ngày thứ hai sau khi trở lại Bắc Ninh, Thẩm Tông lập tức đến đoàn bộ, vừa đến đã tìm ngay đoàn trưởng Lưu.
Vừa thấy cô, đoàn trưởng Lưu đã cười: “Sao không nghỉ thêm vài hôm? Mới về hôm qua mà?”
Thẩm Tông cũng cười, rồi dùng giọng vừa trách móc vừa pha chút đùa giỡn nói: “Cháu thì cũng muốn nghỉ ngơi vài hôm, nhưng lãnh đạo các chú rõ ràng là cố tình không cho người ta nghỉ mà!
Chú đem chồng cháu với ba chồng cháu đi đâu mất rồi? Đi có mỗi một chuyến mà chẳng khác gì bị bắt cóc cả, nói đi báo cáo một tiếng rồi biến mất tăm luôn!
Vệ Nghiêm nói chuyện thì cứ úp úp mở mở, người nhà cháu đang yên đang lành, tự nhiên bảo mất tích là mất tích, cháu không tìm tới đoàn trưởng Lưu chú để đòi người thì biết tìm tới ai?”
Một câu nửa đùa nửa thật, lại mang theo chút oán trách, khiến đoàn trưởng Lưu phá lên cười ha hả.
Chú liên tục xin lỗi: “Chú nào dám động gì đến Tiểu Cố nhà cháu đâu. Chú không sợ cậu ta, nhưng chú sợ cháu đấy! Trời đất, nếu chú mà dám động tới một sợi tóc của Tiểu Cố, chắc cháu cũng vác gậy đập gãy lưng chú luôn quá?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play