Lời của Thẩm Kiến Nghĩa lại khiến mọi người bật cười rôm rả.
Sau một hồi chuyện trò rôm rả, bầu không khí vốn u ám trước đó cũng dần được xua tan, lúc này Thạch Lỗi vẫn trầm ngâm suy nghĩ nãy giờ mới lên tiếng.
Anh ấy nói: “Chuyện chú Thẩm vừa nói hôm nay thực sự là chuyện lớn. Tôi nghĩ nếu đúng là do thuốc khử trùng gây ô nhiễm đất thì chắc chắn những nơi bị ảnh hưởng không chỉ riêng gì khu chúng ta.
Chúng ta may mắn là vì có sự so sánh với đám rau nhà chú Thẩm nên mới phát hiện sớm. Còn ở những nơi khác, rất có thể họ cũng giống như chúng ta, mới nhận được hạt giống chưa bao lâu, cứ tưởng là còn chưa tới thời điểm nảy mầm nên không hề nhận ra vấn đề.
Cho nên, nhất định phải báo chuyện này lên trên, phải trình bày rõ ràng với cấp trên để các lãnh đạo thật sự quan tâm.”
Mọi người đồng loạt gật đầu: “Đúng rồi, nhất định phải nói ra chuyện này. Nếu không đến lúc ai cũng không trồng được rau thì chắc chắn sẽ sinh ra chuyện lớn.”
“Phải đó, mấy hôm nay tôi mất ngủ mấy đêm liền, cứ nghĩ mãi không hiểu mình làm sai chỗ nào. Quy trình thì đâu có gì sai, mà sao rau lại chẳng mọc nổi? Hóa ra là do đất!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT