Dù thiên tai sắp ập đến như một tảng đá đè nặng trong lòng mỗi người, khiến ai nấy đều thấy nặng trĩu.

Nhưng chuyện hai vợ chồng son làm hòa, trở về như ban đầu vẫn là điều đáng mừng.

Huống hồ Trình Như với Thẩm Kiến Nghĩa đã chuẩn bị sẵn bữa cơm thịnh soạn từ sớm, nồi canh vịt già kia cũng được hầm đúng độ, hương thơm ngào ngạt.

Vậy nên sau khi bàn bạc gần xong, mọi người cùng nhau di chuyển sang phòng ăn, bắt đầu thưởng thức bữa cơm gia đình.

Người ăn ngon lành nhất dĩ nhiên là Thẩm Tông, những món ngon trước mặt đều là thứ mà cô từng không dám mơ thấy trong giấc mộng.

Cô ăn đến mức chẳng buồn ngẩng đầu, một câu cũng lười nói.

Thấy cô như vậy, lại nhớ tới những điều mà cô kể trước đó, ai nấy đều nghẹn lại, có một cảm giác đè nén không sao nói rõ.

Trình Như và Thẩm Kiến Nghĩa càng ăn càng thấy khó nuốt, cuối cùng chỉ mải gắp thức ăn cho con gái, chỉ mong bù đắp lại phần nào những khổ sở mà cô từng chịu đựng.

Thành ra, Thẩm Tông ăn đến no căng bụng.

Cơm nước xong xuôi, ba người vẫn chưa vội rời đi, Cố Chính Sơ kéo Cố Khải vào phòng cùng nghiên cứu quyển sách cổ kia.

Cố Khải học chuyên ngành Hán ngữ cổ đại, sau khi tốt nghiệp lại vào làm tại nhà xuất bản chuyên về sách cổ, nội dung trong quyển sách kia chẳng khác nào dành riêng cho anh cả.

Dù quyển sách đang nằm trong tay ông cụ, nhưng Cố Khải cũng rất hứng thú.

Hai cha con bèn ngồi lại nghiền ngẫm với nhau.

Còn Trình Như thì lại có chuyện muốn nói với con gái.

“Mẹ thấy trong đống đồ con mua có nhiều đồ trẻ con, con mua cho Đồng Đồng với Sam Sam à?”

Nói chuyện với con gái, Trình Như cũng chẳng vòng vo mà dứt khoát hỏi thẳng một câu.

“Vâng. Ba mẹ, con đang tính bàn với hai người đây, mình phải nghĩ cách lừa chị với anh rể con về mới được.” Thẩm Tông đáp.

“Lừa?” Thẩm Kiến Nghĩa nhíu mày.

Ông vốn là cán bộ cấp cao ở sở văn hóa, dù đã nghỉ hưu nhiều năm nhưng vẫn giữ “phong thái nghiêm chỉnh” trong người, lời nói việc làm đều nề nếp. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Nghe chữ “lừa” là đã thấy không vừa tai rồi.

Nhưng Trình Như lại tinh tế hơn nhiều.

Bà suy nghĩ rồi gật đầu: “Đúng là phải lừa về. Bây giờ thời gian không còn nhiều nữa, cứ ngồi giải thích tới lui với hai đứa nó thì cũng chẳng biết bao giờ mới xong.

Hơn nữa, những gì con nói hôm nay, trừ người thân thiết nhất trong nhà thì không thể nói cho ai khác. Chị con thì không sao, nhưng anh rể con… ngay cả chị con cũng không thể tùy tiện kể!”

“Con nói mà họ tin thì đã hay rồi!” Thẩm Tông khổ sở: “Con còn có thể lôi ai ra rồi diễn ảo thuật cho người ta coi nữa đây?”

Cô bằng lòng chia sẻ chuyện trọng đại như sống lại hay không gian với người nhà là vì cô tin tưởng họ tuyệt đối.

Dù đã chứng kiến biết bao nhân tính hiểm ác trong tận thế, Thẩm Tông vẫn tin rằng trên đời này còn tồn tại tình thân chân thật.

Nếu đến cả người thân cũng không thể tin tưởng được, lúc nào cũng phải đề phòng thì sống còn có nghĩa lý gì? Có chết thêm lần nữa thì cũng chẳng sao cả.

Giống như những ngày cuối cùng của tận thế, người trong nhà đều đã mất sạch, chỉ còn một mình cô sống sót.

Nhưng việc tồn tại như thế có khác gì cái xác không hồn đâu?

Thế nên, niềm tin ấy, cô chỉ dành cho những người mà mình thân yêu nhất.

Có cơ hội làm lại cuộc đời, Thẩm Tông cực kỳ trân trọng nó.

Cô tuyệt đối không muốn vì sự bất cẩn của mình mà rước họa cho cả gia đình.

“Con tính lừa kiểu gì?” Trình Như hỏi.

“Con tính gọi điện cho chị nói là vì con đang cần tiền nên ba mẹ định bán căn nhà ở khu công chức. Để công bằng, ba mẹ muốn chia tiền cho con với chị, bắt chị về để chia trước mặt mọi người. Như vậy sau này khỏi mang tiếng thiên vị.”

Nói đến đây, Thẩm Tông bĩu môi: “Anh rể con cái gì cũng lề mề, nhưng nghe tới việc được chia tiền thì bảo đảm sẽ chạy về đầu tiên. Mẹ yên tâm, con mà gọi điện là họ sẽ đặt vé máy bay liền trong ngày.”

Chị của Thẩm Tông – Thẩm Khê – sau khi tốt nghiệp đại học thì cùng bạn trai lúc đó, cũng là chồng hiện tại – Trương Diệp – ra nước ngoài.

Sau đó kết hôn, sinh con, lập nghiệp, giờ hai người họ đã định cư luôn ở bên đó.

Hai chị em đã rất thân thiết từ nhỏ, Thẩm Khê lớn hơn Thẩm Tông năm tuổi, rất thương em gái.

Lúc biết Thẩm Tông sắp du học, người mừng rỡ nhất chính là chị cô.

Chị ấy còn chủ động lo hết mọi thủ tục ở nước ngoài cho em gái, cả vé máy bay làm hồ sơ visa cũng là do chị đặt.

Về phần người chị, Thẩm Tông chẳng có gì để chê cả, chỉ là với người anh rể kia thì cô lại không mấy ưa thích.

Thực ra Trương Diệp cũng không phải người xấu, bao năm qua vẫn đối xử tốt với Thẩm Khê và ba mẹ vợ.

Chỉ là anh ta hay tính toán chuyện nhỏ.

Trước đây, ba anh ta bị bệnh phải nhập viện, cần một loại thuốc đặc trị tăng miễn dịch. Thuốc hiếm khó mua, lúc đó Trương Diệp đang kẹt ở nước ngoài, không thể về kịp nên đã gọi điện cầu cứu Thẩm Tông.

Cô lại chạy tới nhờ Cố Chính Sơ, vòng vo đủ kiểu mới lo được thuốc. Vì gấp, tiền thuốc năm mươi ngàn đều do Thẩm Tông bỏ ra trước.

Trương Diệp cảm ơn rối rít qua điện thoại, nói những lời hay ý đẹp ngọt như mật, cuối cùng hứa rằng đến khi Tết về sẽ trả tiền.

Tết năm đó cả nhà họ đúng là có về.

Mới gặp mặt, Trương Diệp đã đưa Thẩm Tông một cái bao lì xì to, nói là tiền mừng tuổi.

Ban đầu cô còn ngơ ngác, nghĩ hoài không ra sao lại có chuyện anh rể lì xì cho em vợ?

Mở ra xem thì thấy bên trong là năm nghìn euro.

Cô lập tức hiểu ra, Trương Diệp đây là đang trả số tiền thuốc mà cô đã ứng trước lúc trước!

Thẩm Tông khi đó cũng tức đến bật cười.

Nếu không phải Cố Khải kéo lại, sợ làm chị gái khó xử, chắc chắn cô đã buông mấy câu khó nghe rồi ——

Tưởng euro là bảng Anh chắc?

Tưởng trên toàn thế giới này chỉ có mỗi mình anh là thông minh nhất trần đời thôi à?!

Chuyện đó sau này Thẩm Khê cũng biết, chị ấy cũng tức đến run người, nằng nặc đòi đưa tiền trả lại tiền cho cô, nhưng Thẩm Tông kiên quyết không nhận.

Cô biết hiện tại chị đang trông cửa hàng nhỏ trong nhà, trong tay cũng chẳng dư dả gì, không muốn vì chút chuyện này mà ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng của họ.

Nhưng chuyện này giống như đang yên đang lành tự nhiên bị người ta nhét cho một cục cứt vào miệng, có thể bỏ qua, nhưng lại không thể không để tâm.

Nếu không phải vì đó là chị ruột của cô, hai đứa nhỏ là cốt nhục của chị, mà Trương Diệp lại gắn bó chặt chẽ với họ.

Thì thật lòng mà nói, cô chẳng muốn cho anh ta biết đến chuyện tận thế, cũng chẳng muốn để anh ta về nước.

Nhưng ——

Kiếp trước vì tận thế đến quá bất ngờ, mà nhà chị lại ở quá xa, suốt từ đầu đến cuối hai bên cũng không liên lạc lại được lần nào.

Tuy ba mẹ không nói ra, nhưng trong lòng lúc nào cũng nhớ thương chị và gia đình chị ấy.

Trước lúc lâm chung, hai người chỉ để lại cho Thẩm Tông một câu: “Nếu có thể thì hãy tìm chị con, mong cả nhà họ đều bình an vô sự.”

Cho nên kiếp này, dù thế nào Thẩm Tông cũng không thể làm ngơ với gia đình chị gái mình được.

Nghe xong những lời của Thẩm Tông, người phản đối đầu tiên chính là Thẩm Kiến Nghĩa: “Không được, không thể nói như thế, đừng có nhắc gì đến chuyện chia tiền! Con gọi điện cho chị đi, cứ nói là ba bệnh nặng nhập viện, đã có thông báo nguy kịch rồi, bảo họ về gặp mặt lần cuối!”

Thẩm Tông lập tức hốt hoảng, bật dậy khỏi ghế: “Ba, ba đang nói bậy cái gì vậy?!”

Cô từng tận mắt chứng kiến cái chết của ba mẹ, bây giờ nghe câu này mà thấy nhói tận tim!

Tiếng động bên này khiến hai cha con Cố Khải cũng bị thu hút, họ đi lại gần.

Thẩm Kiến Nghĩa xua tay ra hiệu cho con gái, giọng nói quả quyết: “Cứ nói như vậy đi, có về hay không là quyền của họ.”

Nói rồi, ông nghiêm mặt nhìn Thẩm Tông: “Không được nhắc tới chuyện chia tiền!”

Chồng mình đột nhiên thốt ra câu đó khiến tim Trình Như cũng đánh một cái “thịch”.

Nhưng rồi bà cũng dần hiểu ra ý tứ trong đó, lặng lẽ gật đầu.

Bà kéo tay cô con gái vẫn định phản bác, nói: “Ba con nói đúng đấy, con cứ gọi điện cho chị con như vậy. Ngoài việc bảo họ lập tức về nước, còn phải nói bên này đang cần phẫu thuật gấp, tiền bạc thiếu thốn, bảo họ mang tiền về. Mang được bao nhiêu thì mang bấy nhiêu, thiếu rất nhiều, ít nhất cũng cần một trăm vạn.”

Câu nói này của Trình Như khiến không chỉ Thẩm Tông, mà tất cả những người đang có mặt đều hiểu rõ ý đồ của hai ông bà——

Họ đang muốn thử lòng Trương Diệp!

Ba bệnh nặng, Thẩm Khê không cần nói cũng biết sẽ bất chấp tất cả mà về, nhưng Trương Diệp thì chưa chắc.

Nhất là còn yêu cầu anh ta mang theo tiền về...

“Tông Tông, gọi đi, con gọi cho chị con ngay bây giờ. Đúng lúc ba và Tiểu Khải cũng đang ở đây, chị con thấy họ sẽ càng tin hơn.” Ngay cả Cố Chính Sơ cũng gật đầu đồng tình.

Không còn cách nào khác, Thẩm Tông đành phải bấm gọi video cho chị gái trước mặt mọi người.

Ngay khi điện thoại vừa kết nối, Thẩm Tông kêu lên một tiếng: “Chị à…” rồi nghẹn lời, không nói tiếp được nữa.

Chuyện ba bị bệnh nguy kịch, ba có thể nói ra mà không thấy làm sao, nhưng để người con gái như cô mở miệng nói ra rằng ba đang bị bệnh nguy kịch rồi…

Đánh chết Thẩm Tông đi, cô cũng không thể mở miệng ra để nói được.

Đầu dây bên kia, Thẩm Khê đang nấu ăn.

Vừa thấy em gái liền tươi cười: “Ồ, em gọi đúng lúc ghê, chị vừa nấu xong là định gọi cho em nè. Hôm qua anh rể em tới trường em xem rồi, anh ấy nói rằng ký túc xá đã hết chỗ. Nhưng anh ấy thấy gần trường có...”

“Khê Khê, chuyện trường lớp tính sau, con cứ tắt bếp trước đi, mẹ có chuyện muốn nói với con.”

Thấy con gái út không mở miệng nổi, Trình Như liền cầm lấy điện thoại.

Thẩm Khê sững người, cúi xuống nhìn vào màn hình, mới nhận ra em gái đang gọi từ nhà, mà xem chừng trong nhà còn có mặt rất nhiều người.

Chị nhìn kỹ lại, ngẩn người—— hình như chị thấy Cố Khải với bác Cố?!

Không nói một lời, Thẩm Khê tắt bếp, mặc kệ nồi cơm đang sôi, cầm điện thoại đi ra bàn ăn ngoài bếp.

Lúc này chị mới nghiêm túc nói: “Mẹ, con nghe đây. Có chuyện gì thì mẹ cứ nói.”

Đã lâu rồi chị chưa từng nghe mẹ dùng giọng điệu nghiêm trọng như thế để nói chuyện, huống chi lại còn là trước mặt bác Cố với Cố Khải.

Thẩm Khê biết, từ sau chuyện em gái ly hôn, bác Cố cũng chưa từng đến nhà của họ lần nào.

Có thể kinh động tới cả bác Cố thì chắc chắn chuyện này không phải là chuyện nhỏ.

“Khê Khê, ba con... bị bệnh nặng, đang cấp cứu trong bệnh viện. Các con đưa các cháu về đi, nếu nhanh thì có khi còn kịp gặp mặt lần cuối.”

Dù Trình Như vốn không tin vào chuyện quỷ thần, xưa nay luôn tự nhận mình là người vô thần luận.

Nhưng khi nói ra những lời này, bà vẫn cảm thấy vô cùng khó khăn.

Bà lặng lẽ liếc mắt nhìn người bạn già đang nép mình ở phía xa, trong lòng chỉ hận muốn được đổi vai cho ông.

Cạch.

Thẩm Khê trong màn hình ngã người về phía sau, điện thoại lập tức rơi xuống bàn.

Màn hình vụt tắt, đầu dây bên kia chỉ còn lại một mớ âm thanh hỗn loạn.

Trước là tiếng ghế ma sát nền đất, rồi đến tiếng Đồng Đồng và Sam Sam gọi mẹ.

Ngay sau đó là tiếng trẻ con òa khóc gọi “ba ơi”, kèm theo bước chân hốt hoảng chạy tới.

Cuối cùng, điện thoại được nhặt lên, vài khuôn mặt quen thuộc cùng xuất hiện trên màn hình.

“Ba con làm sao vậy? Mẹ, ba con bị bệnh gì? Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Thẩm Khê hất tay Trương Diệp đang đỡ lấy mình, hai tay ôm chặt điện thoại, vừa khóc vừa hỏi.

Nhìn là biết vừa rồi chị quá kích động, ngã phịch xuống ghế, mãi đến khi Trương Diệp chạy tới đỡ dậy thì chị mới hồi tỉnh lại.

Chưa được bao lâu, điện thoại đã bị giật khỏi tay Thẩm Khê, tiếng Trương Diệp vang lên.

“Mẹ, ba bị làm sao vậy? Mẹ nói với con đi. Bây giờ Khê Khê đang kích động lắm, có gì mẹ cứ nói thẳng với con.”

“Ba con bệnh rồi, cấp tính, đang nằm ICU, bệnh viện đã phát thông báo nguy kịch. Hôm nay mẹ với em con về là để lo tiền viện phí, hai đứa mau trở về đi, chậm nữa là không kịp đâu.”

“Bệnh gì mà nghiêm trọng đến vậy? Mấy hôm trước gọi về nhà vẫn thấy ba còn khỏe mạnh mà, sao đùng một cái lại thành bệnh nặng thế này?” Trương Diệp cũng bắt đầu cuống lên.

Cố Chính Sơ thấy Trình Như không tài nào bịa tiếp được nữa, bèn ghé vào màn hình: “Tiểu Trương, là bác Cố đây, cháu còn nhớ bác không?”

Dĩ nhiên Trương Diệp biết đó là ba chồng của Thẩm Tông, viện trưởng cũ của bệnh viện y học cổ truyền.

Trước đây anh ta còn từng nhờ vả ông ấy chuyện thuốc men, anh ta vội gật đầu: “Nhớ ạ, nhớ chứ, bác Cố…”

“Dạo này thời tiết thất thường, người mắc bệnh cấp tính rất nhiều, không ít người lớn tuổi không qua khỏi. Đừng hỏi thêm nữa, mau đặt vé về đi. Mẹ cháu nói thật đấy, đừng để đến lúc về không kịp rồi phải hối hận.”

“Còn nữa.” Ông dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Lúc về hãy cố gắng mang theo được bao nhiêu tiền thì mang, càng nhiều càng tốt. Mẹ cháu không nỡ nói ra, nhưng thật ra hai ông bà chỉ có hai đứa là Khê Khê với Tông Tông. Nuôi con là để đến khi về già có chỗ nương tựa, bây giờ chính là lúc hai đứa phải làm tròn chữ hiếu rồi.

Lão Thẩm mới nằm viện có vài hôm thôi mà đã tốn đến mấy chục vạn. Hai mẹ con họ còn đang bàn tính chuyện bán nhà đấy. Nếu hai đứa không mang tiền về, e là thật sự không cứu được ba cháu đâu.”

Thẩm Khê lập tức òa khóc thành tiếng.

“Con sẽ đi đặt vé ngay bây giờ! Mẹ, mẹ đừng sợ, tụi con về liền đây! Mẹ nói với ba, bảo ba cố lên, bảo ba đợi tụi con, con sẽ đi xoay tiền, bây giờ con đi ngay đây…”

Đến đoạn cuối, Thẩm Khê đã khóc đến mức không thể nói nổi thành lời.

Dù Trương Diệp cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng rõ ràng những lời đó khiến anh ta khó mà chấp nhận được, sắc mặt anh ta trở nên vô cùng khó coi.

Cộng thêm tiếng con nít khóc lóc om sòm, bên kia đều rối loạn hết cả lên.

Không nói thêm gì nữa, Trình Như chỉ nhắc họ phải nhanh chóng trở về thêm một lần nữa rồi dứt khoát cúp máy.

Căn phòng lập tức trở nên yên ắng đến lạ thường.

Có lẽ vì Thẩm Khê vừa rồi khóc quá thương tâm mà mắt của cả hai ông bà Thẩm lẫn Thẩm Tông đều đỏ hoe hết cả lên.

Cố Chính Sơ và Cố Khải cũng chỉ lặng thinh, chẳng ai nói thêm lời nào.

Cuối cùng, vẫn là Thẩm Tông cất giọng khẽ khàng hỏi: “Mẹ, mẹ nói liệu chị con có nhanh chóng trở về được không?”

Trình Như không trả lời.

Cô lại quay sang nhìn ba, nhưng Thẩm Kiến Nghĩa thì né tránh ánh mắt của con gái.

Thẩm Tông mím môi, rồi lên tiếng nói bằng một giọng kiên định chưa từng thấy: “Con tin là được. Chị nhất định sẽ trở về. Ba mẹ, hai người phải tin chị ấy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play