Đã nói là sẽ đi, ba người cũng không nấn ná ở nhà nữa, lập tức chuẩn bị xuất phát.
Nhưng ngay trước khi ra khỏi cửa, Cố Chính Sơ lại gọi họ lại.
“Đợi chút, ba đi lấy ít thuốc. Thời tiết dạo này bất thường, rất dễ sinh bệnh. Biết đâu sau này lại có dịch lớn.
Ba bốc ít thuốc mang sang cho ba mẹ con, cả hai đứa nữa. Đừng xem nhẹ, nhớ phải uống đầy đủ, đừng có qua loa.”
Nói đến câu cuối, ông còn đưa tay chỉ vào Thẩm Tông.
Thẩm Tông theo phản xạ rụt cổ lại.
Từ nhỏ thể trạng của cô đã yếu, từng làm phiền bác Cố – giờ là ba chồng – không biết bao nhiêu lần.
Vì thế chẳng ai hiểu chuyện cô cực ghét uống mấy bát thuốc đắng lè đó. hơn ông
Giờ con đâu có còn sợ thuốc Bắc nữa.
So với đống thứ dơ dáy phải ăn trong mạt thế, thuốc Đông y sẽ quý giá đến mức mà ba cũng không tưởng tượng nổi.
Cô âm thầm lẩm bẩm trong bụng, nhưng cũng không dám nói ra lúc này.
Cô lặng lẽ đi tới cạnh Cố Chính Sơ, cùng ông vào trong phòng thuốc.
Đây vốn là nơi cô thường lui tới ngày trước, giờ bước vào, cô chỉ cảm thấy nơi này toàn là của quý!
Ngón tay cô ngứa ngáy không yên, chỉ hận không thể gom sạch mọi thứ trước mặt vào không gian, đến một cọng cỏ cũng không chừa lại!
May mà cô đã kìm được.
“Ba, cái xe đẩy nhỏ này ba cho con mượn nhé.” Cuối cùng, cô chỉ đành đưa “ma trảo” về phía chiếc xe đẩy mà phòng khám thường dùng để chuyển đồ.
“Ừ, lấy đi.” Cố Chính Sơ cũng chẳng hỏi han gì thêm.
Ba người rời khỏi nhà, ông Cố ngồi ghế sau, hai vợ chồng ngồi ghế trước.
Trên xe, không ai nói nhiều, từ lúc lên xe Thẩm Tông đã cắm cúi kiểm lại chi tiêu buổi sáng bằng điện thoại. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Xe điện cộng với tấm pin mặt trời hết hơn mười tám vạn, tạm tính là mười tám vạn;
Mua lò sưởi mất năm vạn tư;
Phần nhiên liệu là do Cố Khải mua ——
Cô lật lại tin nhắn thông báo, rồi không nhịn được mà hít vào một hơi lạnh.
Tám vạn!
Anh ấy đã mua bao nhiêu mà tốn đến tận tám vạn vậy!
Thẩm Tông không nhịn được nghiêng đầu liếc người chồng đang lái xe, thấy mặt anh không cảm xúc nên cũng không hỏi gì, chỉ cúi đầu tiếp tục tính số dư.
Trước đó còn dư năm mươi sáu vạn sau khi trừ bốn vạn tiền đặt mua hàng online.
56 - 18 - 5.4 - 8 = 24.6 vạn.
Phải bán nhà, nhất định phải bán nhà!
Nhìn số dư mỗi lúc một teo tóp, Thẩm Tông sốt ruột đến mức cứ lặp đi lặp lại câu ấy mãi trong đầu.
Nhưng dù có ít tiền nhưng những món cần thiết vẫn phải mua.
Theo đúng kế hoạch, cô lại mở trang mua sắm len.
Lần này, thứ mà Thẩm Tông mua là đồ cứu hộ và đồ tự vệ.
Xẻng công binh gấp gọn dùng ngoài trời + găng tay chiến thuật + dao rừng + rìu đuôi nhọn, mỗi loại 20 bộ;
Gậy chiến thuật đa năng tự vệ + bút chiến thuật chống trộm + kìm búa gấp gọn đa năng, mỗi loại 10 bộ;
Đèn pin siêu sáng + pin khô;
Nến phòng thiên tai + còi cứu sinh + diêm chống nước;
Radio + đèn dã ngoại (dùng tay quay và năng lượng mặt trời);
Găng tay lao động + ba lô leo núi (cỡ lớn và nhỏ)...
Vừa cố nhớ những món cần mua trong đầu, cô vừa cho những món thiết yếu vào trong giỏ hàng.
Sau đó cô quay lại thanh địa chỉ, đổi nơi nhận hàng thành khu tập thể công chức.
Dù sau này không định ở đó nữa, nhưng khu đó nằm ngay đường chính nối từ Phúc Lâm tới thôn làng, rất thuận tiện.
Giao đến đấy, mỗi lần cô chỉ cần ghé đến nhận hàng một lần, cũng không lộ liễu.
Tránh để đưa hết về nhà mẹ, bị kẻ có ý xấu để ý tới.
Đổi địa chỉ xong, Thẩm Tông quay lại giỏ hàng, bấm thanh toán.
Chớp mắt, tài khoản lại hụt thêm 1.2 vạn nữa.
Mà cô vẫn còn vô số thứ cần phải mua.
—
Xe vừa dừng lại, Thẩm Tông đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng bay ra từ trong nhà.
Mùi hương ấy khiến cô nhất thời ngẩn ngơ.
Đến khi thấy ba mẹ bước ra ngoài đón, viền mắt cô lại bắt đầu cay xè.
Nhưng cô biết, bây giờ không phải lúc để khóc, khóc rồi thì cũng chẳng làm được việc gì nữa.
“Ba, mẹ.” Cô nhanh chóng bước tới.
Nhưng hai người họ chẳng buồn liếc cô một cái, mà vòng qua người cô tiến thẳng tới xe.
“Lão Cố tới rồi à, mau vào nhà ngồi nghỉ đi.”
“Tiểu Khải, con cũng vào đi, mẹ đã pha sẵn trà mát cho con rồi, con sợ nóng, uống chút đi cho hạ nhiệt.”
Bị ngó lơ hoàn toàn, Thẩm Tông: “……”
Lúc này cô mới nhớ ra, trước đây có một khoảng thời gian vì mình kiên quyết đòi ly hôn nên ba mẹ từng giận đến mức lạnh nhạt với cô, thậm chí gần như không buồn nói chuyện với cô một lời nào.
Chỉ là chuyện đã xảy ra lâu rồi nên cô cũng quên mất đoạn thời gian này.
Xem ra đúng là thời điểm này rồi.
Thẩm Tông ủ rũ nhìn bốn người đang vui vẻ trò chuyện đằng kia, không chen vào mà quay người kéo xe đẩy ra từ trong cốp, bắt đầu thu dọn đống hàng hóa để trong sân.
“Dọn sau cũng được, con qua đây trước đã!” Trình Như lớn tiếng gọi con gái.
Bà vẫn còn nhớ lời con nói qua điện thoại về chuyện “không ly hôn”.
Giờ thấy Thẩm Tông thực sự đưa cả con rể lẫn ông thông gia về, Trình Như cũng buộc phải tin rằng con gái nói thật.
Dù Thẩm Tông chẳng hề muốn nhắc lại những ký ức đau khổ quằn quại, nhưng cô biết mình bắt buộc phải nói.
Thế nên cô cũng không dây dưa, sau khi ngồi xuống cùng cả nhà, cô kể lại toàn bộ những điều mà mình đã nói với Cố Khải trước đó một lần nữa cho ba mẹ nghe.
Kể xong, cô lấy hai tấm căn cước ra từ trong không gian, đưa cho họ: “Ba mẹ, con biết mấy người sẽ không tin lời con nói, nhưng đây là sự thật. Đây là chứng minh thư của hai người, ba mẹ xem đi.”
Vì ngôi làng cách thành phố quá xa, dù lúc đó ba mẹ đã mất được hơn nửa năm nhưng Thẩm Tông vẫn chưa đi làm thủ tục huỷ chứng minh thư được.
Chính vì thế, bây giờ cô mới có thể lấy ra được.
Trình Như và Thẩm Kiến Nghĩa nhận lấy hai tấm thẻ nhựa màu xám, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Những lời mà con gái nói ra thực sự quá mức hoang đường, khiến họ chẳng biết phải tin thế nào.
Nhưng nhìn thái độ của cô, lại thêm những gì cô đưa ra, trong lòng hai người lại bắt đầu lay động.
Thẩm Tông quay sang nhìn Cố Chính Sơ.
Vì ba chồng mất sớm, lúc ông còn sống thì chính phủ vẫn chưa tổ chức đợt tổng điều tra dân số mới nên ông cũng chưa kịp làm chứng minh thư.
Thành ra cô không có vật gì đủ để làm bằng chứng cả.
Tuy nhiên ——
Thẩm Tông nghĩ ngợi một chút rồi lấy một quyển sách ra từ trong không gian, đưa qua.
“Ba, đây là quyển sách mà ba nắm chặt trong tay trước lúc lâm chung, hình như là một bệnh nhân để lại cho ba trước khi qua đời.
Lúc đó ba đã bắt đầu mê man, miệng cứ lẩm bẩm ‘Muộn rồi, quá muộn rồi’.
Con không hiểu ý của ba là gì, chỉ biết cẩn thận cất kỹ quyển sách này.
Bây giờ con trả nó lại cho ba, mong rằng lần này sẽ không còn quá muộn nữa.”
Cố Chính Sơ nhận lấy cuốn cổ thư đã cũ kỹ, tờ giấy ngả màu vàng ố, nét mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Ông tiện tay lật vài trang, chân mày lập tức nhíu lại.
“Chắc là sách thuốc nhỉ? Con thấy trong đó có bản đồ huyệt vị, nhưng con không hiểu gì cả.” Thẩm Tông nói thêm một câu.
Sau khi ba chồng mất, cô đã lật xem cuốn sách này không chỉ một lần, nhưng ngoài mấy tấm bản đồ huyệt vị ra thì cô lại chẳng hiểu được gì hết.
Cuốn sách này rõ ràng là sách cổ, chữ viết bên trong trông giống chữ phồn thể, mà có nhiều chữ cô chưa từng gặp qua. Huống hồ văn từ còn rối rắm khó hiểu.
Cầm trong tay chẳng khác gì cầm thiên thư cả.
Hai ông bà Trình Như cũng ghé lại xem, từ đây lại càng khiến họ tin vào lời con gái thêm một chút.
Bởi vì —— cuốn sách này nhìn thế nào cũng không giống thứ con gái có thể bịa ra được, mà con bé thật sự cũng chẳng có lý do gì để làm vậy cả.
Thấy ba mẹ vẫn còn bán tín bán nghi, Thẩm Tông chỉ biết thở dài, lại dùng đến chiêu mà mình từng dùng với Cố Khải, nói với ba vị phụ huynh: “Ba, mẹ, mình ra vườn sau một chuyến đi, con biểu diễn một màn ảo thuật cho mấy người coi.”
Lý do khiến ba mẹ Thẩm lập tức ưng cái bụng với ngôi nhà này chính là vì nó được tặng kèm một khoảng sân rất rộng.
Khoảng sân trước được hai ông bà bài trí rất nghệ thuật, mỗi một bước đều là một cảnh sắc, trông cực kỳ bắt mắt. Còn sân sau thì được Thẩm Kiến Nghĩa khai hoang làm vườn rau.
Chỉ là, tuổi của hai ông bà đã cao, lại không phải người quen với việc đồng áng.
Mơ mộng thì đẹp, nhưng thực tế thì lại phũ phàng.
Mảnh vườn lớn đến thế mà hiện tại cũng chỉ trồng được chút rau xanh, ớt với dưa leo dọc theo rìa sân, còn lại một khoảng đất lớn vẫn còn đang để trống.
Thẩm Tông đi trước dẫn đường, dừng lại ở một khoảng đất trống giữa sân sau. ( app truyện TᎽT )
Chưa kịp để ai nhìn rõ có chuyện gì, một chiếc xe điện mới toanh bỗng dưng xuất hiện ngay chính giữa mảnh đất trống.
Khoảnh khắc ấy, không gian như đông cứng lại.
Ba vị phụ huynh đồng loạt nhìn chằm chằm vào chiếc xe, thần sắc kinh ngạc đến nỗi không thốt nổi một lời.
“Cũng là lấy ra từ trong cái không gian đó của con hả?” Trình Như hỏi.
Giọng bà run rẩy, còn lạc cả tông.
“Vâng, đây là chiếc xe mà con với Cố Khải mới mua này hôm nay, trong tận thế thì xe điện tiện hơn ô tô chạy xăng.” Thẩm Tông giải thích.
Nói tới đây, cô khẽ thở dài: “Ba mẹ, con biết mọi người vẫn chưa thể chấp nhận chuyện này được, mà con cũng không biết phải chứng minh thêm kiểu gì nữa.
Hồi đó sau khi ly hôn với Cố Khải, tâm trạng con tồi tệ lắm, ngày nào cũng nhốt mình trong phòng học ngoại ngữ, chẳng quan tâm gì đến bên ngoài. Nên nếu ba mẹ muốn hỏi mấy chuyện đại sự thời gian gần đây thì con thật sự không biết.
Con chỉ nhớ ——”
Thẩm Tông nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Con nhớ hình như trong hai ngày tới, chị con sẽ gọi điện về nói là ký túc xá mà chị đăng ký giúp con không kịp nữa. Nhưng anh rể có đi xem rồi, nói có thể thuê căn nhà ở gần trường, điều kiện cũng khá ổn.”
“Đừng nói nữa, ba tin. Ba tin con gái ba sẽ không đem chuyện như vậy ra đùa giỡn.”
Thẩm Kiến Nghĩa nãy giờ vẫn im lặng, giờ thì vỗ vai con gái, ánh mắt tràn đầy thương xót.
Dù hôm nay con gái nói ra những điều thật sự quá sức tưởng tượng, nhưng con mình mình hiểu, ông tin con gái mình sẽ không bịa ra chuyện như vậy.
Huống chi còn có quá nhiều điều mắt thấy tai nghe trước mặt.
“Tin, mẹ cũng tin.”
Nhìn con gái đứng một mình phía trước, nét mặt lộ rõ sự từng trải và mệt mỏi chưa từng có.
Lại nghĩ đến những gì mà con vừa kể, nghĩ tới những khổ sở con từng chịu đựng, mắt Trình Như đỏ hoe.
Bà bước tới ôm lấy con, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt con gái, giọng nói khản đặc vì đau lòng: “Tông Tông, mình không đứng đây nữa, vô nhà rồi nói.”
“Vô nhà đi, chuyện này đúng là cần phải bàn cho kỹ.” Cố Chính Sơ cũng nói thêm.
Dù nói là về nhà rồi nói tiếp, nhưng thật ra sau khi vào nhà lại chẳng có ai mở lời ngay.
Với ba người lớn mà nói, tin thì đã tin, nhưng chuyện này họ vẫn cần có thời gian để tiêu hóa.
Cuối cùng, vẫn là Cố Khải lên tiếng trước.
“Ba mẹ, tụi con đã bàn rồi. Ngày mai con sẽ đến đơn vị xin nghỉ việc, đồng thời trả lại ký túc xá. Theo lời Tông Tông thì khu Phúc Lâm với nhà mình sau động đất vẫn còn nguyên vẹn nên sẽ giữ lại hai căn nhà đó, còn căn hộ ở khu công chức với nhà của ba thì bán đi.”
Ba người lớn không ai phản đối.
Nếu thật sự bước vào tận thế, cả nhà bọn họ phải cùng nhau đoàn kết.
Không thể tách ra mỗi người một nơi thì mấy tài sản không cần thiết đương nhiên đều phải bán.
“Con đã đem mấy món trang sức với đồng hồ đi bán rồi, còn tính bán luôn chiếc xe hiện tại của anh Khải. Ba, ba cũng bán xe luôn đi.
Khi tận thế ập đến, chiếc xe đó bị đá đè trúng trong trận động đất, cuối cùng cũng không moi ra được. Giờ bán còn kịp kiếm thêm ít tiền.”
“Khoan bán vội đã.” Thẩm Kiến Nghĩa xua tay về phía con gái.
“Xe của ba đã cũ quá rồi, bán cũng chẳng được bao nhiêu. Vừa nãy chẳng phải bọn con nói là sẽ sửa nhà sao? Lúc đó nhất định sẽ cần dùng đến xe. Cứ giữ lại mà dùng đi, bây giờ thời gian quý hơn tiền nhiều.”
Nói đến tiền, hai vợ chồng lập tức phản ứng lại, bọn họ đồng loạt quay sang nhìn Thẩm Tông, hỏi: “Hai đứa hết tiền rồi à?”
“Cũng gần như vậy ạ, giờ trong tay tụi con chỉ còn hơn hai mươi vạn một chút, ngần ấy tiền đến lúc quan trọng thì chẳng làm được việc lớn gì đâu.” Thẩm Tông đáp rất thản nhiên.
“Để ba đưa tiền cho con.” Thẩm Kiến Nghĩa nói ngay.
“Khoan đã.” Trình Như lập tức ngăn chồng lại: “Khoan đưa tiền cho con bé đã, em nghĩ chúng ta nên tranh thủ lúc cả nhà đang ở đây thì mình chia việc ra trước đã?
Đã bắt đầu chuẩn bị thì không thể chỉ trông chờ vào hai đứa nhỏ không thôi được. Chúng mình với ông Cố cũng phải xắn tay vào giúp đỡ. Phân chia công việc rõ ràng, ai làm phần việc của người nấy thì mới nhanh được.”
Trước khi nghỉ hưu, Trình Như làm công tác hành chính trong trường học nên rất có kinh nghiệm trong việc quản lý. Lúc nãy là vì quá sốc, giờ lấy lại tinh thần rồi thì lập tức đảm nhận luôn phần điều phối.
Nghe bà nói vậy, cả nhà đều không có ai phản đối.
Sau khi bàn bạc, mọi người quyết định: Cố Khải và Thẩm Kiến Nghĩa sẽ phụ trách việc sửa chữa hai căn nhà. Tuy rằng công việc ấy sẽ thuê thợ làm, nhưng vẫn cần có người ở nhà trông coi.
Đồng thời, Cố Khải cũng sẽ cùng Thẩm Tông đi mua sắm. Có một số món đồ lớn thì một mình cô sẽ lo không xuể.
Phần mua hạt giống và lương thực sẽ do Thẩm Kiến Nghĩa đảm nhiệm.
Cố Chính Sơ trước hết phải lo chuyện bán nhà, sau đó sẽ được Thẩm Tông hỗ trợ dọn dẹp, chủ yếu là di chuyển thuốc men và thiết bị trong phòng khám về. Ngoài ra, ông còn phụ trách việc mua sắm thuốc Đông y, Tây y và thực phẩm chức năng cho cả nhà dùng trong thời gian tới.
Trình Như thì chuyên trách khâu chế biến thực phẩm. Trong thời gian sắp tới, khi việc nấu nướng còn chưa bị để ý, bà sẽ dùng hết cả năng để chế biến số gạo, thịt cá và rau củ mua về càng nhiều càng tốt, làm thành đồ ăn sẵn và bán thành phẩm.
Đề phòng sau này khi mọi người đều thiếu lương thực, mùi vị khi nấu nướng sẽ dẫn đến những phiền phức không cần thiết.
Ngoài ra, khi Thẩm Tông đi mua đồ, Trình Như cũng sẽ phụ trách giám sát.
Ví dụ như khi biết chiếc xe điện kia là do hai vợ chồng son mua trả thẳng mà không hề nghĩ đến việc vay trả góp, Trình Như suýt nữa cũng tức tím người.
Từ đó trở đi, bà bắt đầu nghi ngờ nghiêm trọng năng lực tiêu tiền của con gái và con rể nhà mình.
Chính vì không tin tưởng, nên khi Thẩm Tông nói muốn mang nhà đi cầm đồ, Trình Như không buồn hỏi han mà đã lập tức gọi điện cho một học sinh cũ hiện đang làm trong ngân hàng.
Sau khi hỏi vài câu, bà liền bác bỏ toàn bộ kế hoạch của Thẩm Tông.
“Tiệm cầm đồ chỉ cho vay tối đa một nửa giá trị căn nhà, mà giá thẩm định lúc nào cũng thấp. Đừng mang đi cầm, cứ đem sổ nhà đến ngân hàng để vay thế chấp. Nhà mình có nhiều nhà, so sánh kỹ thì ít nhất cũng vay được hơn bảy mươi phần trăm giá trị nhà, còn lời hơn mang đi cầm nhiều.
Ngày mai hai đứa đến tìm Trần Húc, Tiểu Khải đi với Tông Tông. Không chỉ căn nhà ở khu công chức, cái căn ở Phúc Lâm cũng đem đi thế chấp luôn. Không ai biết sau này sẽ thế nào đâu, trước hết phải cầm tiền trong tay cái đã.
Dù sau này có phải trả nợ, thì nhà mình đông người như vậy, chẳng lẽ lại không trả nổi tiền của một căn nhà?”
Lời của mẹ khiến Thẩm Tông bừng tỉnh, mọi bế tắc đều được thông suốt.
Lúc này cô mới nhận ra rằng hóa ra mình còn có thể thao tác như vậy.
Xem ra bản thân cô thật sự không hợp với việc quản lý tài chính thật, thế nên cô lại càng ước gì mình có thể lập tức giao quyền chi tiêu vào tay người khác.
Những người còn lại trong nhà cũng nghĩ giống Thẩm Tông, ngay cả Cố Chính Sơ cũng chủ động nói, đợi lấy được tiền nhà về thì sẽ giao hết cả cho Trình Như quản lý, để bà đứng ra điều phối mọi việc.