Một khoảng thời gian ngắn sau đó, Hoàng Đế lấy lý do ghi nhớ công lao trấn thủ Bắc Cương, đánh đuổi giặc ngoại xâm của Trấn Bắc tướng quân để cho mời con cái của ông ta vào cung nhằm bày tỏ coi trọng của mình.
Dù sao cũng là vào cung yết kiến Hoàng Đế nên mẹ của nguyên chủ - phu nhân Trấn Bắc tướng quân - dặn đi dặn lại tỉ mỉ, ôn lại cho chúng tôi đủ mọi quy trình và chi tiết khi gặp Hoàng Đế. Đối diện với ánh mắt lo lắng của bà ấy, tôi và Lâm Dịch phải luôn miệng đảm bảo và an ủi mới làm bà ấy yên tâm phần nào.
Cuối cùng, dưới sự hộ tống của thị vệ hoàng cung, rốt cuộc chúng tôi cũng vào cung.
Phải nói là tôi rất vui, cuối cùng tôi cũng sắp được gặp cha mẹ và anh trai rồi sao?
Địa điểm gặp mặt của chúng tôi được sắp xếp tại một khu vườn trong hoàng cung.
Mới vừa đến gần đình hóng mát, tôi đã thấy một chàng trai mặc áo đỏ với gương mặt đẹp phi giới tính đang ngồi vắt chéo chân lột nho, một vị Hoàng Đế khoác long bào thư sinh nhã nhặn đang cầm bút lông phê duyệt tấu chương trên bàn đá, một người phụ nữ mặc đồ bó sát dựa vào ghế dài, thong thả lau chùi thanh kiếm dài trong tay.
Sau khi đưa chúng tôi đến đây, tất cả cung nữ và thị vệ đều lui ra ngoài. Tôi nhanh chóng kéo Lâm Dịch đi tới, rõ ràng ngoại hình của họ hoàn toàn khác ở hiện đại, nhưng khí chất trên người lại khiến tôi cảm thấy vô cùng quen thuộc và thân thiết. Tôi kích động hô:
- Cha me, anh hai!
Lâm Dịch cũng gọi theo: - Cha me, anh hai, tụi con tới rồi.
Cha tôi nhẹ giọng bảo: - Ninh Ninh, A Dịch, lại đây ngồi đi.
Tôi: - Vâng ạ!
Tôi đi vòng quanh mẹ một lượt, rồi lại sờ long bào uy phong lẫm liệt trên người cha, tán thưởng nói:
- Mẹ ơi, trông mẹ ngầu quá xá! Còn cha cũng ngầu đét luôn!
Cha mẹ không nhịn được cười. Anh trai tôi thò mặt lại gần, gương mặt luôn nở nụ cười âm hiểm của Bùi Thừa giờ lại cười trông như một thằng ngốc:
- Còn anh thì sao, anh thì sao hả em gái yêu quý!
Tôi khẽ nhếch môi nói với anh trai:
- Còn anh ấy hả, cười trông đểu chết đi được.
Anh trai: ...
Cả nhà năm người ngồi xuống, ai nấy đều thi nhau mắng về vụ xuyên không lố bịch lần này. Mẹ tôi xuyên thành sát thủ định ám sát cha tôi, cha tôi thì xuyên thành Hoàng Đế bù nhìn của triều Đại Yến, còn anh hai thì xuyên thành Cửu Thiên Tuế nắm giữ thực quyền của triều đại này. Đến lượt tôi và Lâm Dịch ấy hả, là người có tình cuối cùng trở thành phận chị em.
Trong trường hợp này chỉ cần dùng câu "địt cụ nhà nó" là đủ diễn tả hết rồi.
Tôi: - Vậy là vẫn chưa tìm ra ông nội ạ?
Cha tôi nhíu mày, lắc đầu nói:
- Cha đã sai người đi dò la xem khoảng thời gian gần đây có ai có lời nói và hành vi điên khùng khả nghi không, nhưng hiện tại vẫn chưa có tin tức.
Điên khùng khả nghi...
Khóe miệng tôi giật giật. Cha đúng là hiếu thảo thật đấy!
Mẹ thì lo lắng nhìn hai đứa tôi:
- Cha mẹ và anh con xuyên vào thân phận này thì thôi cũng không sao, nhưng còn hai đứa thì sao? Hai đứa là chị em ruột có quan hệ huyết thống đấy.
Tôi nhún vai: - Đến đâu hay đến đó, hết cách rồi thì giữa đường tự sát.
Những người khác: ...
Lâm Dịch: - Yêu đương kiểu thanh tâm quả dục từ đây tới cuối đời thôi ạ.
Những người khác: ...
- Có vẻ như các vị đang rất vui vẻ.
Bỗng dưng có một giọng nói trầm thấp vang lên, một chàng trai khôi ngô tuấn tú mặc trường bào mỉm cười xuất hiện.
Ồ, là nam chính Cửu Thiên Tuế đến.
Tất cả chúng tôi đều bình tĩnh, ngoại trừ...
- Ối địt cụ, Bùi... Bùi Thừa! Cha ơi, cứu con! - Anh trai tôi ngã chổng vó khỏi ghế, vừa bò vừa lết trốn ra sau lưng cha tôi, nắm chặt tay áo ông ấy run lẩy bẩy không ngừng, vẻ mặt hoảng sợ tái mét.
Chúng tôi: ...
Đù mé, muốn đội quần chung cả lũ luôn đấy.
Nụ cười âm hiểm trên khóe môi Bùi Thừa đông cứng lại, có lẽ hắn chưa từng thấy biểu cảm vừa hèn vừa thảm như thế xuất hiện trên khuôn mặt của mình.
Vẻ mặt cha tôi trầm xuống:
- Cậu đã làm gì con trai tôi?
Nếu thằng con vô tích sự của ông ấy run lẩy bẩy lúc đối mặt với nam chính một mình thì ông ấy còn hiểu được, nhưng bây giờ cả nhà họ đều ở bên cạnh, vậy mà nó vẫn sợ Bùi Thừa đến mức này, vậy thì có vấn đề rồi.
Bùi Thừa tỏ vẻ vô tội, nói:
- Bổn tọa đã làm gì đâu, là hắn không biết điều bám theo bổn tọa, rình coi bổn tọa... Lột da sống một con chuột.
Tôi lặng lẽ nhìn thoáng qua ông anh trai còn đang run lẩy bẩy như cái sàng gạo. Bộ anh không biết câu tò mò hại chết mèo hả anh hai?
Ngay cả cha tôi, người xưa nay vẫn luôn thiên vị bênh vực con cái cũng cảm thấy cạn lời.
Mẹ tôi thì chán chả buồn nói, bà ấy đã từ bỏ việc dạy lại thằng con dở hơi này luôn rồi.
Lâm Dịch day trán thở dài:
- Ôi anh ơi là anh, cái gì anh không làm được thì đừng có cố đấm ăn xôi.
Đến nam chính máu lạnh tàn nhẫn như Bùi Thừa cũng cảm thấy cái số mình xúi quẩy quá:
- Ai trong các người chiếm cơ thể của bổn tọa cũng được, sao cứ nhất định phải là hắn?
Cái tên vô dụng này đập nát hình tượng quyền uy bễ nghễ của Cửu Thiên Tuế hắn rồi!
Tôi thành khẩn nói:
- Không ai trong chúng ta muốn chuyện này xảy ra cả. Nhưng dù sao thì cũng là anh trai tôi chiếm lấy cơ thể của ngài trước, thành thật xin lỗi.
Bùi Thừa chậm rãi nói: - Thật ra cũng không cần xin lỗi đâu.
Chúng tôi: ?
Thoạt nhìn tâm trạng của Bùi Thừa khá tốt, hiếm lắm hắn mới giải thích như bây giờ:
- Dù sao cơ thể đó của bổn tọa có khiếm khuyết, tự biết không xứng với vị kia. Người trong lòng của bổn tọa xứng đáng với những gì tốt nhất, vậy nên cho dù trước đây bổn tọa có thầm thương nàng nhưng cũng chỉ dám ngước nhìn mà thôi.
À à, nói cũng đúng. Nam chính của cuốn tiểu thuyết này là một thái giám hàng thật giá thật.
- Mà cơ thể bây giờ lại trọn vẹn, dung mạo cũng tạm được, không cha không mẹ không họ hàng, cô độc một mình, quá khứ trong sạch.
Ý là cuối cùng hắn cũng có thể theo đuổi vợ được rồi, hí hí hí.
Anh trai: ???
Anh trai: ...
Mặt anh trai tôi xanh lè xanh lét luôn rồi!
Bùi Thừa nhìn cha tôi với vẻ tán thưởng:
- Ông chỉ mới đến mà đã có thể nhìn rõ cục diện hiện tại, sau đó mượn tay con trai thâu tóm toàn bộ thế lực có thể dùng, phê duyệt tấu chương đúng trọng tâm, khiến quần thần lung lay phân vân, ngay cả người dưới trướng bổn tọa cũng phản bội hơn một nửa rồi. Rốt cuộc ông là ai?
Tôi cảm thán trong lòng, đã là cha thì vĩnh viễn là cha. Trâu bò đến nỗi ngay cả nam chính Cửu Thiên Tuế cũng dành lời khen. Phải biết ngoài nữ chính ra thì những người khác trong mắt ông nam chính Cửu Thiên Tuế này không khác gì quân cờ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào. Bất kỳ ai cũng không có tư cách làm đối thủ của hắn. ( app TYT - tytnovel )
Chuẩn "style" Độc Cô Cầu Bại.
Cha tôi thành thật trả lời: - Tôi là một thương nhân quèn thôi.
Trong mắt Bùi Thừa lóe lên vẻ thâm sâu.
Có thật là thương nhân không?
Thương nhân tham lam xảo quyệt có năng lực đến thế sao?
*
Tôi thở phào nhẹ nhõm, có thể thấy nam chính này không có quá nhiều địch ý với chúng tôi.
Bùi Thừa tỏ vẻ hứng thú, hỏi: - Làm một ván cờ không?
Cha tôi gật đầu: - Được.
Rất nhanh đã có người hầu mang bàn cờ đến, hai bên ngồi xuống, còn chúng tôi thì đứng bên cạnh hào hứng xem đánh cờ.
Bùi Thừa cầm quân đen, cha tôi cầm quân trắng, đánh một trận cân tài cân sức. Quân đen chuyên đi những nước cờ hiểm hóc, dùng chiêu độc lạ, đủ loại cạm bẫy âm hiểm liên tiếp xuất hiện, giống như dệt thành một tấm lưới lớn, muốn siết chặt con mồi rồi giết chết bên trong. Còn quân trắng thì ung dung hơn nhiều, không nhanh không chậm, tạm tránh đối đầu nhưng lại chủ động ra tay ở những chỗ bất ngờ, cắn chặt lấy cổ con mồi, đi nước nào là trí mạng nước đó.
Ván đầu, hòa.
Ván thứ hai, hòa.
Ván thứ ba, ừm, vẫn là hòa.
Bùi Thừa bất ngờ, cha tôi cũng bất ngờ không kém.
Bùi Thừa nói đầy ẩn ý:
- Ông có tư cách làm đối thủ của bổn tọa đấy.
Mặc dù cha tôi điềm đạm nhưng thật ra ông cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình:
- Cậu cũng vậy.
Cuối cùng hai người cùng nở nụ cười.