Người bán bánh bao “ai u” một tiếng, tay cầm chiếc kẹp gỗ, nghiêng nghiêng xửng hấp bánh tỏa khói trắng nóng hổi, cười hỏi:

“Bánh bao chay đây, có nhân cải trắng, có nhân dưa món. Còn bánh bao mặn thì có hành thịt heo, cải trắng thịt heo, thêm cả đậu hũ trộn thịt nữa. Tiểu oa nhi, con muốn loại nào, mấy cái?”

Quán Quán đứng nghe mà ngẩn cả người, trong đầu chỉ biết đến mỗi loại “địa đậu đậu”, nào có từng nghe qua những món cầu kỳ như vậy.

Cậu đành phải quay đầu lại cầu cứu, nhìn về phía ca ca. Ngụy Thừa thấy người mua chung quanh đã tản dần, liền nhanh chân bước tới bên quầy bán bánh bao.

Quán Quán níu tay áo hắn, giọng nhỏ như muỗi kêu:
“Ca ca……”

“Không biết chọn loại nào à?”

Cậu gật đầu.

“Không sao.”

Ngụy Thừa nhìn xửng bánh đang bốc hơi nghi ngút, mùi thơm bay lượn lờ giữa làn sương trắng, rồi nói với người bán:
“Vậy mỗi loại lấy hai cái, làm phiền bác gói lại cho chúng tôi.”

Quán Quán vừa nãy còn đòi mười cái, vậy thì mua mười cái.

Người bán liền mở nắp xửng, khói trắng nóng hổi phả ra. Tay ông nhanh thoăn thoắt, chưa đến ba lượt kẹp đã gói bánh vào giấy dầu, rồi cao giọng:

“Đây nhé, hai cái chay bốn văn, sáu cái mặn mười tám văn, tổng cộng hai mươi hai văn!”

Ngụy Thừa cúi người xuống giỏ đựng tiền lục tìm, thì Quán Quán đã đưa tay ra, bàn tay nhỏ xíu nóng ran, nắm chặt mấy đồng tiền, đưa về phía người bán, giọng non nớt vang lên:

“Cho bác!”

Người bán cười tủm tỉm nhận lấy:
“Ui chao, cái này mới có năm văn thôi, còn thiếu mà.”

“Thiếu?!”

Quán Quán giật mình nhìn người bán, giọng cậu run lên:
“Không, không không không đủ… sao lại thế…”

“Không đủ tiền thì… bé phải ở lại đây giúp ta gói bánh nhé! Gói xong mới được đi.”

Người bán nhìn dáng vẻ đáng yêu của Quán Quán, cố ý trêu cậu mà cười lớn.

“Phải, phải gói… bao lâu cơ…”

Mặt Quán Quán lập tức sầm xuống, không còn nụ cười nào trên khuôn mặt nhỏ.

Người bán vẫn cười:
“Chắc cũng phải tới tối, tối không xong thì để mai…”

Mắt Quán Quán lập tức ngân ngấn nước, môi trề xuống, quay sang nhìn Ngụy Thừa, tủi thân đến mức giọng cậu như nghẹn lại:
“Ca ca, Quán Quán hôm nay không được về nhà ăn cơm rồi…”

Lúc này Ngụy Thừa vừa đếm đủ hai mươi hai văn tiền đồng, đang định đưa thì mới nghe được hết đoạn đối thoại giữa người bán và Quán Quán. Dù biết người bán chỉ đùa cho vui, nhưng hắn vẫn thấy không vui lắm. Quán Quán là đứa nhỏ nhát gan, chưa hiểu sự đời, nào chịu nổi mấy câu đùa như thế.

“Bác trêu em tôi rồi, tụi tôi đủ tiền mà, không phải còn đang đếm đây sao?”

Hắn khẽ đưa mắt ra hiệu cho Quán Quán, rồi xoa đầu cậu:
“Dù có không đủ, ca ca cũng không để Quán Quán một mình ở lại đây đâu.”

Quán Quán hít mũi một cái, hai giọt nước mắt cứ chực rơi:
“Thật không ạ?”

“Đương nhiên là thật.”

Ngụy Thừa đưa tiền cho người bán bánh, nói nhàn nhạt:
“Em tôi nhát lắm, làm phiền bác chê cười.”

“Ai, là tại tôi trêu đứa nhỏ quá tay thôi.”

Người bán cũng thấy hơi ngượng, ông đưa phần bánh đã gói cùng năm văn tiền khi nãy Quán Quán đưa, trả cả cho Ngụy Thừa, rồi lấy từ mép xửng ra một cái bánh nhỏ xíu, ít nhân hơn hẳn:

“Nè, tiểu oa nhi, cái này để con ăn dọc đường nha.”

“Không cần đâu.”

Quán Quán ôm chặt lấy chân Ngụy Thừa, né tránh ra sau, rũ mắt không buồn nhìn người bán.

Người bán cười lắc đầu:
“Thật là đứa nhỏ có cá tính.”

Ông là người có lòng tốt, nhưng Ngụy Thừa cũng không ép Quán Quán nhận, chỉ nói:

“Bác đừng cho nữa, trời lạnh thế này mà bác còn phải dậy sớm ra đường bán bánh bao, cũng chẳng dễ dàng gì. Vả lại, bánh bác lớn thế này, nhà tôi ăn cũng đủ rồi.”

“Được rồi.”

Người bán bánh cười ha hả, thu lại cái bánh, kéo tay áo lên, nhìn hai anh em một lượt:
“Sài của mấy đứa vẫn chưa bán hết à?”

Ngụy Thừa gật đầu.

Người bán chỉ về một con hẻm:
“Đi theo con phố phía sau quan phủ ấy, chỗ đó nhiều nhà giàu, thường có quản gia ra mua trứng, mua sài. Nhìn hai đứa nhỏ xíu thế này, biết đâu lại được họ trả giá cao hơn chút.”

“Cảm ơn bác ạ.” Ngụy Thừa lễ phép cảm tạ.

Hai bó củi trong tay hắn hôm nay vốn là để che mắt thiên hạ, giờ không bán được, nhưng sau này biết đâu bắt được ếch rừng có thể đem tới ngõ nhỏ đó thử thời vận.

Ngụy Thừa dắt Quán Quán rời khỏi quán bánh bao, đi một quãng khá xa mới cúi đầu nhìn cậu, thấy cậu nhóc Quán Quán vẫn rầu rĩ ôm cái hồ lô đường chưa ăn hết.

Hắn nhìn quanh, tìm được một góc tường khuất gió, rồi cùng Quán Quán ngồi xuống.

“Đói bụng không?”

Mười cái bánh bao trắng phau phau được gói vào một túi, chay mặn lẫn lộn chẳng phân biệt được. Ngụy Thừa lấy một cái đưa cho cậu:

“Nào, ăn thử xem là nhân gì?”

Quán Quán cầm bánh mà không ăn, khuôn mặt tròn xoe cúi thấp:

“Ca ca, Quán Quán… có phải đã gây rắc rối rồi không?”

“Không có đâu.” Ngụy Thừa ngẩn người:
“Sao lại nói vậy?”

Quán Quán lí nhí:
“Quán Quán… chỉ có năm văn, mà lại mua nhiều thế này… Quán Quán làm sai rồi…”

Ngụy Thừa trầm ngâm một chút, rồi dường như đã hiểu ra ý cậu.

Ý của Quán Quán là: cậu chỉ có năm văn tiền, thì chỉ nên mua bánh bao đúng năm văn. Mua nhiều hơn số tiền mình có, thì sẽ bị người ta giữ lại, không được về nhà tìm ca ca… Trong lòng một đứa trẻ, việc vượt quá khả năng bản thân chính là phạm lỗi.

Bởi vì Quán Quán không biết đếm, cũng không hiểu nổi năm đồng tiền kia rốt cuộc có thể mua được bao nhiêu thứ.

“Cho cậu năm đồng là vì hôm nay chúng ta cực khổ bắt được mớ Ếch con, lại bán được một giá hời, nên mới để dành cho cậu chơi, với lại là anh đã nói sẽ mua cho cậu mấy món, thì cứ mua thôi, tiền mua bánh bao vốn dĩ cũng không phải lấy từ chỗ năm đồng đó.” Ngụy Thừa đưa tay xoa đầu tiểu hài tử, dịu dàng nói: “Cậu không làm sai đâu, có bao nhiêu sức thì làm bấy nhiêu chuyện, nghĩ như vậy không sai, anh còn muốn khen cậu nữa cơ.”

Quán Quán ngẩng khuôn mặt mờ mịt lên nhìn hắn.

“Vừa nãy chú kia cho cậu bánh bao, cậu không nhận, vậy là đúng rồi. Dù nhà ta nghèo, nhưng cũng không tùy tiện nhận đồ người ta, vậy mới phải.” Ngụy Thừa khẽ cười: “Chỉ là, cha anh trước kia cứ hay dạy đừng chiếm lợi người khác, anh nghĩ cũng đúng, nhưng cũng phải là người khác đừng trắng trợn chiếm lợi của ta mới công bằng, hàng xóm láng giềng, có qua có lại, mới là đạo lý nên có.”

Ngụy đại niên cả đời sống theo một câu: “Tuyệt không chiếm lợi người, để rồi người ta chiếm hết lợi của mình.”

Quán Quán còn nhỏ quá, vốn chẳng hiểu được mấy chuyện chiếm tiện nghi hay không chiếm tiện nghi, nhưng nghe ca ca khen thì liền thấy rất vui, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nở nụ cười rạng rỡ.

Ngụy Thừa nói: “Ăn đi, nguội mất ngon.”

Hắn cũng lấy ra một cái bánh bao từ trong túi giấy, cắn một miếng, hương thơm lập tức tràn đầy khoang miệng.

Hắn quay sang nhìn Quán Quán, thấy trong tay cậu cũng là cái bánh bao nhân hành thịt heo mới không đưa luôn cái của mình qua.

Quán Quán đã chẳng buồn nói gì thêm.

Vỏ bánh trắng muốt, phần mép gấp còn dính chút hơi nước, mỏng nhẹ mềm mại, cắn một miếng liền cảm nhận được độ dai vừa phải. Mùi hành quyện trong hương thịt heo tươi thơm ngào ngạt, cắn vài miếng là đầy miệng nước canh ngọt dịu như sương mai.

Đây là lần đầu tiên Quán Quán được ăn thịt, mỗi lần cắn một miếng, đôi mắt cậu lại càng thêm sáng long lanh, vài miếng trôi qua, xiên kẹo hồ lô trong tay liền trở nên nhạt nhẽo không còn hứng thú.

Hốc mắt cậu còn đọng lại chút nước vì vừa mới tủi thân, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại tràn đầy vui mừng và sửng sốt:
“Ca ca, bánh bao... ngon lắm luôn!”

Mặt tiểu hài tử như thời tiết tháng năm.

Chớp mắt buồn, chớp mắt vui, trong lòng chẳng đọng lại chuyện gì lâu.

Huống hồ Quán Quán còn có gương mặt tròn tròn mềm mại khiến người ta nhìn mà yêu thương.

Ngụy Thừa mỉm cười, đưa cả túi giấy vào lòng cậu: “Nào, ăn thêm hai cái nữa.”

Trước đó, mỗi người chỉ ăn nửa bát cháo loãng, gạo nhà họ Lý cho hôm qua đã nấu hết từ tối qua, đến giờ chẳng còn lại bao nhiêu, hai đứa trẻ cũng tính toán chi li từng miếng ăn, giờ nhìn thấy bánh bao thì không nén được nữa, liền ăn cho no.

Ngụy Thừa ăn một cái bánh bao thịt, hai cái bánh bao nhân rau; Quán Quán thì ăn hai cái bánh bao thịt.

Lần đầu tiên sau mấy năm trời, Ngụy Thừa mới cảm nhận được cảm giác no thực sự. Hắn lại nhìn sang Quán Quán, thấy bụng nhỏ của cậu đã no căng, đến nỗi áo bông cũng chẳng che được, lập tức hoảng hốt:
“Quán Quán, có đau bụng không?”

Quán Quán vỗ vỗ bụng, miệng dính đầy dầu mỡ, lắc đầu:
“Không đau, không đau đâu.”

Ngụy Thừa lúc này mới yên tâm.

Lúc đi ngang qua quầy bán bánh đường và đồ chơi làm từ đường, Quán Quán cũng chẳng buồn ngó, chỉ nắm chặt tay Ngụy Thừa rồi kéo đi.

Ngụy Thừa tò mò: “Không phải ca ca đã hứa sau khi bán được Ếch con sẽ mua cho cậu những món đó sao?”

“Ca ca.”

Quán Quán nghiêm túc nhìn hắn:
“Đồng tiền dùng mua kẹo hồ lô rồi, còn có bánh bao nữa, không được... tham ăn.”

“Được rồi, vậy để lần sau mình kiếm được đồng tiền rồi hẵng mua.”

Ngụy Thừa đương nhiên hiểu, có được ít tiền thì càng phải dùng cẩn thận. Một lát nữa còn phải mua bông, mua gạo, mua vải vóc… Chỉ e đống tiền kia chẳng đủ. Chỉ là Quán Quán còn nhỏ mà đã biết nghĩ, lại đáng yêu khiến người ta xót xa, hắn thật chẳng nỡ thất hứa với tiểu hài tử như thế.

Rời khỏi khu sạp hàng, Ngụy Thừa dắt tay Quán Quán tới cửa tiệm vải. Tiểu nhị trong tiệm không vì họ ăn mặc nghèo nàn lại dắt theo đứa nhỏ mà làm mặt lạnh, ngược lại tươi cười chào đón: “Tiểu ca muốn mua vải hay may sẵn?”

Ngụy Thừa đáp: “Muốn mua một khổ vải thô, với thêm chút bông để may áo ấm mùa đông.”

Tiểu nhị hỏi: “Xin hỏi là hai người cần may áo đông?”

Ngụy Thừa gật đầu: “Tôi với em trai tôi.”

Tiểu nhị nhìn sơ thân hình hai người rồi cầm bàn tính lên bấm bấm:
“Bên tôi khổ vải thô rẻ nhất cũng 150 văn, bông một cân 15 văn, hai người các cậu đều là trẻ nhỏ, viền áo lại sờn cả rồi, chắc là từ núi xuống. Mùa đông năm nay khắc nghiệt, tuyết dày núi phong tỏa, dù nghèo cũng không thể để cơ thể chịu lạnh, may hai bộ áo bông với hai đôi giày, ít nhất cũng cần bốn cân bông, mỗi cân 16 lượng, tính ra là hai lượng, hai tiền bốn mươi văn.”

Rồi hắn ghé tai Ngụy Thừa, nhỏ giọng nói:
“Đừng may đồ ngay ở tiệm vải, đắt lắm, chỉ cần thêm chút công đoạn là có thể làm được đôi giày bông rồi.”

Bông năm nay quý, lại gặp mùa đông khắc nghiệt, giá như vậy xem ra cũng không quá cao.

Ngụy Thừa không do dự: “Được.”

Hắn lại hỏi: “Muốn may áo lót cho đệ đệ, có loại vải nào mềm và thoải mái với da không?”

Tiểu nhị không ngờ Ngụy Thừa thật sự muốn mua bông, liền càng nhiệt tình giới thiệu. Cuối cùng, sau khi cân nhắc kỹ, họ chọn loại vải bông mềm giá hơi cao.

Họ chọn một khổ vải thô đen hoa văn 150 văn – khổ này còn thừa có thể để mùa đông sau may áo khoác hoặc giày; bốn cân bông hết 240 văn; vải bông mềm trắng để may áo lót cho Quán Quán là hơn 70 văn.

Vải bông trắng ấy là để may áo lót cho Quán Quán, còn Ngụy Thừa giờ mặc gì cũng không quan trọng.

Ra khỏi tiệm vải, hai người ghé tiệm tạp hóa mua bàn chải đánh răng và kem đánh răng, tiêu gần một trăm văn. Ngụy Thừa còn không quên mua cho Quán Quán một hũ sáp thơm rửa mặt, bà chủ tiệm thử một ít lên mặt Quán Quán, hỏi cậu thấy loại nào thích, Quán Quán nói cái nào cũng “tốt”, mấy bình bôi thử xong mà chẳng chọn nổi cái nào thật sự thích, cuối cùng Ngụy Thừa tự quyết chọn một hũ nhỏ hương hoa đào, hơi đắt, giá 50 văn.

Hôm nay mua quá nhiều đồ, thành ra không còn tiền mua gạo hay mì. Trời trở gió, Ngụy Thừa dẫn Quán Quán chờ ở đầu trấn rất lâu mới đón được một chiếc xe bò đi Khương Thủy thôn. Họ trả thêm cho phu xe hai văn, xe bò vòng một đoạn rồi mới đưa họ tới chân núi, trước cửa thôn.

Hai đứa nhỏ nói cười rôm rả leo lên núi, đâu ngờ lại thấy Tần thị và Tống Phú hộ đang đứng canh ngoài căn nhà tranh, vẻ mặt lo lắng bất an.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play