Tô Nguyên “chiếu hổ họa miêu”*, bắt chước thao tác của bạn cùng phòng, giúp hắn lau khô rồi sấy tóc.
(*: Thành ngữ gốc “chiếu hổ họa miêu” nghĩa là tưởng vẽ hổ mà thành vẽ mèo, ngụ ý bắt chước nhưng chưa thành thạo.)
Vì Thẩm Thụy khá cao nên cậu phải đứng dậy mới chạm được tới đỉnh đầu hắn.
Tô Nguyên cầm máy sấy, nghiêng người tới gần, hỏi nhỏ bên tai:
“Nhiệt độ thế này ổn chứ?”
“Được rồi.” Thẩm Thụy đáp khô khốc.
Khoảng cách quá gần, hắn có thể ngửi rõ mùi chanh và cây xô thơm thoang thoảng mùi sữa tắm của Tô Nguyên.
Tối qua hắn bị quỷ ám, dùng nhầm sữa tắm của cậu. Kết quả là sáng nay hai người như mang cùng một hương thơm, khó phân biệt ai với ai.
Tóc rất nhanh đã khô. Thẩm Thụy đặt máy sấy về chỗ cũ, tiện tay mang khăn tắm đi phơi.
“Cậu muốn xem chương trình gì không?” hắn hỏi.
“Thế giới động vật nhé?” Chắc bạn cùng phòng sẽ thấy nhàm chán.
Thẩm Thụy mỉm cười, đưa ra một túi hạt dẻ:
“Trùng hợp thật. Tôi cũng thích xem cái đó. Nào, vừa ăn vừa xem.”
Màn hình phát tiếng đều đều:
“Gấu trắng trèo lên bờ, không hề e sợ mà bước trên băng tuyết, bắt đầu chuyến phiêu lưu khắc nghiệt nhưng đầy hứng khởi. Cuối cùng con gấu đực đã…”
Tô Nguyên ngồi im lặng trên sofa, tập trung theo dõi chương trình, không có ý đụng đến đồ ăn vặt.
“Tô Nguyên, cậu gửi tôi thời khoá biểu được không? Xem khi nào chúng ta có thể cùng chơi bóng hoặc leo núi.”
“Được, để tớ gửi qua WeChat. Nhưng mà… tớ chưa chơi bóng bao giờ.”
Mệt lắm, còn không bằng tới thư viện đọc sách.
“Không sao, tôi dạy cậu. Đợi khi nào thời tiết mát với bớt nắng đã. Trước mắt thì có thể cùng đi thư viện cũng được. Cậu học Triết mà, chắc là thích đọc sách nhỉ?”
Tô Nguyên thở phào nhẹ nhõm:
“Thư viện thì được.” Yên tĩnh.
“Đưa tay đây.”
Thẩm Thụy thả vài quả hồ đào vào tay cậu.
“Tớ không đói.”
“Xem TV mà không ăn gì à? Ăn một chút cho đỡ buồn miệng.”
Tô Nguyên bất lực bị nhét cho một quả hồ đào. Bạn cùng phòng dường như có sở thích nhét đầy đồ ăn vào tay cậu.
Thẩm Thụy vừa ăn hạt vừa trò chuyện vu vơ, sau cùng vẫn hỏi ra điều trong lòng:
“Chúng ta đều năm hai rồi, cậu có người yêu chưa? Hôm nào dẫn đi ăn một bữa.”
“Có. Nhưng không cần đâu.”
Cậu ta ngoại tình rồi, hai hôm nữa chia tay.
Trong tích tắc, ánh mắt Thẩm Thụy tối sầm lại như giếng sâu hun hút. Trong đầu hắn lướt qua mười tám cách để chia rẽ đôi kia. Ác long bị nhốt trong tim hắn suýt nữa đã thoát ra phá hủy tất cả.
Nhưng đến khi nghe hai chữ chia tay, hắn mới lấy lại bình tĩnh.
Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao nhà họ Thẩm lại “cầu mà không được” mà phát điên.
Thẩm Thụy ngửa cổ uống cạn cốc nước, đè nén sát khí vừa dâng lên.
“Vậy cho tôi xin vía đi, để tôi cũng có người yêu.”
Nếu không được... thì lấy cậu luôn vậy.
“Hả?”
Vía này xấu lắm, đang muốn chia tay mà.
“Haha, đùa thôi. Sắp mười giờ rồi, buồn ngủ chưa?”
Tô Nguyên dụi mắt bằng mu bàn tay:
“Cũng hơi hơi buồn ngủ.”
“Cậu rửa mặt đi rồi tụi mình tắt đèn.”
“Ừm.”
Chương trình truyền hình kết thúc mà túi hạt vẫn chưa hết. Thẩm Thụy âm thầm thở dài.
Khi Tô Nguyên từ phòng tắm đi ra, hắn đưa cho cậu một cốc nước ấm:
“Uống rồi ngủ nhé.”
“Cảm ơn.”
Thẩm Thụy là người tắt đèn sau cùng quy củ ký túc xá là ai lên giường cuối thì phải làm việc đó.
“Ngủ ngon, Tô Nguyên.”
“Ngủ ngon, Thẩm Thụy.”
Chúc bạn cùng phòng ngủ ngon.
Hôm nay lượng vận động của Tô Nguyên hơi quá tiêu chuẩn, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Thẩm Thụy nghiêng đầu nhìn người đang ngủ say, ánh mắt ngày một u tối. Sau đó, hắn lấy điện thoại ra:
“Tô Nguyên, sinh viên năm hai khoa Triết học của Đại học Thanh Bắc. Tìm giúp tôi bằng chứng ngoại tình của người yêu cậu ấy. Phải chắc chắn, càng nhanh càng tốt.”
“Đã rõ, thưa cậu chủ.”
Biệt thự nhà họ Thẩm, 10 giờ tối.
Ông nội Thẩm nhìn đồng hồ, lẩm bẩm:
“Hôm nay Thẩm Thụy đi báo danh, sao muộn vậy mà chưa về? Nó hẹn ai à?”
Ba Thẩm nhấp một ngụm trà Bích Vũ, cười ha hả:
“Nó lớn rồi bố ạ, bằng tuổi nó con còn lấy vợ rồi. Nam thanh niên mà, cứ kệ nó.”
Ông cụ gật gù:
“Thế thì mình đi nghỉ thôi, không đợi nó nữa.”
Ngày hôm sau, 6 giờ 30 sáng, ký túc xá nghiên cứu sinh, phòng 1212.
Thẩm Thụy mở mắt, rón rén xuống giường bước vào bếp.
Tối qua hắn đã hẹn giờ nồi cháo, giờ gần chín rồi. Nhưng cháo thôi thì không đủ hắn còn phải chuẩn bị dinh dưỡng đầy đủ cho Tô Nguyên.
Hắn bật bếp luộc trứng gà, hấp bánh bao, chiên cánh gà rồi đảo qua với nước cốt chanh vì Tô Nguyên không thích đồ dầu mỡ.
Sữa chua được trộn cùng hạt và trái cây xắt nhỏ. Bánh mì và sữa bò thì hâm nóng lại.
Đúng 7 giờ, Hôm qua hắn đã xem thời khoá biểu: 8 giờ sáng Tô Nguyên có tiết. Giờ này là lúc thích hợp để gọi dậy.
Nhưng mười phút trôi qua, Tô Nguyên vẫn ngủ say sưa không nhúc nhích.
“Tô Nguyên, dậy đi nào. Sáng nay cậu có tiết đấy, quên rồi à?”
Hình như có tiết… Nhưng mà buồn ngủ quá, không muốn dậy…
Thẩm Thụy không ngờ Tô Nguyên ngủ đủ tám tiếng mà vẫn không muốn tỉnh. Nhìn cậu cuộn chăn như con tằm, hắn bất giác thấy thái dương giật giật.
“Buổi chiều không có tiết, trưa ngủ bù nhé? Mau dậy đi, đồ ăn sáng nguội rồi.”
Tô Nguyên vẫn bất động.
Bất đắc dĩ, Thẩm Thụy nhẹ nhàng kéo chăn xuống, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, lông mi run rẩy như cánh bướm đậu.
“Ngoan, dậy đi.”
Tô Nguyên khẽ mở mắt:
“Vậy cậu kéo tớ dậy với.”
Buồn ngủ, không ngồi nổi.
Thẩm Thụy đỡ lưng cậu, bế thẳng dậy khỏi chăn. Giờ hắn mới hiểu việc gọi người khác dậy có thể phiền đến thế nào.
Nếu là đám anh em của hắn, giờ này đã bị hắn lột chăn, đá khỏi giường. Nhưng đối với Tô Nguyên thì… hắn chỉ có thể dỗ dành.
“Cậu đi rửa mặt đi rồi ăn sáng. Sáng nay có bốn tiết, trưa mới được về. Tôi sẽ ở nhà nấu cơm, đợi cậu.”
“…Ừm.” Tô Nguyên lảo đảo như hồn ma đi rửa mặt.
Khi thấy bàn ăn đầy ắp, cuối cùng cậu cũng tỉnh.
“Sao cậu nấu nhiều vậy?”
Bạn cùng phòng chắc không làm đặc biệt vì mình đâu…
“Tôi ở nhà cũng nấu thế. Nhiều món mới đủ chất. Tôi còn gói sẵn hạt và bánh quy cho cậu, lỡ đói giữa giờ thì ăn tạm.”
Hắn chỉ vào túi nhỏ đặt cạnh cặp.
Tô Nguyên: “…”
Cảm giác như bạn cùng phòng sợ mình chết đói vậy…
Khuôn viên trường Thanh Bắc rất rộng, ô tô không được vào khu giảng dạy, nhưng xe đạp thì được.
Tô Nguyên đặt cặp và túi đồ ăn vào giỏ xe, vẫy tay tạm biệt bạn cùng phòng.
Sáng nay Thẩm Thụy không có tiết. Sau khi tiễn cậu đi, hắn quay về dọn dẹp.
Nửa cốc sữa bò chưa uống hết của Tô Nguyên vẫn đặt trên bàn. Thẩm Thụy nhìn một lúc, rồi uống nốt.
Sau đó, hắn dọn giường cho cậu, gom đồ ngủ cho vào máy giặt, chuẩn bị giặt chung với quần áo của mình.
Bỗng điện thoại rung lên.
“Xin chào cậu chủ! Tôi đã tra xong. Người yêu của bạn cùng phòng cậu là Lâu Thời Tấn, sinh viên năm hai khoa Quản lý, không học chung lớp.
Hắn đang qua lại với một cô gái tên Ôn Dĩ Đồng, học ở Đại học Thái Tân. Đáng chú ý là… ngoại hình cô ta rất giống bạn cùng phòng cậu.”
Tối qua, tôi đã chụp ảnh và quay video cảnh hai người đó qua đêm với nhau, đồng thời trích xuất cả dữ liệu từ hệ thống giám sát của khách sạn.
Tên kia cũng không phải hạng xoàng, hắn luôn dùng thẻ căn cước của cô gái kia để thuê phòng. Tôi đã nhờ quan hệ tra được lịch sử thuê phòng của bọn họ cùng với video của khách sạn trong những lần trước.”
“Rất tốt, anh làm rất tốt. Tiền thưởng gấp đôi. Gửi toàn bộ tư liệu vào email của tôi.” Thẩm Thụy khẽ cong môi, gõ nhẹ lên mặt bàn rồi nói: “Còn nữa, đi điều tra tình hình của hai người này. Nhất là Tô Nguyên xem thử tại sao cậu ấy lại chấp nhận ở bên gã đó.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi mới đáp: “Vâng, cậu chủ. Tôi sẽ đi làm ngay.”
Xem lướt qua đống ảnh và video, tảng đá lớn trong lòng Thẩm Thụy như rơi xuống. Trong mắt hắn ánh lên một tia trào phúng.
Cô gái kia chỉ là hàng nhái, là bản lỗi không đạt chuẩn dù nhìn thế nào cũng chẳng thể sánh được với Tô Nguyên.
Lâu Thời Tấn bị mù à?
Mù cũng tốt, Món hời lớn như vậy mà để gã nhặt được coi như tiện nghi cho hắn rồi.
Tòa nhà giảng dạy. Cả buổi sáng của Tô Nguyên đều là môn Lịch sử.
Vì đến trễ nên cậu phải ngồi ở hàng ghế đầu. Môn học quan trọng như thế này, sinh viên đến rất đông, những chỗ ngồi phía sau vốn thích hợp cho việc lười biếng đã bị chiếm hết từ lâu.
Nhưng thật ra vị trí này cũng không tệ. Người ngồi sau chỉ nhìn thấy gáy của cậu, bằng một cách nào đó lại thành ra yên tĩnh.
Tô Nguyên lấy sách giáo khoa và bình giữ nhiệt đặt lên bàn.
Bình giữ nhiệt là do bạn cùng phòng nhét cho cậu từ sáng. Mở nắp ra, bên trong còn có cả kỷ tử. Gì đây, đang nuôi cậu như con nít à?
“Tô Nguyên tới rồi kìa! Trời ơi, tôi chịu hết nổi rồi! Đăng ký lớp này quả là sáng suốt, mỹ nhan công kích tâm lý luôn!”
“Lần sau tụi mình giành hàng ghế đầu đi. Thỉnh thoảng quay đầu còn có thể ngắm cậu ấy. Chứ ngồi xa như vầy cô đơn quá trời luôn.”
“Cậu định đi thiệt á? Ngồi hàng đầu á? Cậu chắc chưa?”
“Tớ đi! Lỡ đâu lần sau Tô Nguyên ngồi kế bên tớ thì sao? Đến lúc đó đừng ghen tị nha!”
“Cùng nhau đi chứ, sao tớ nỡ bỏ cậu lại. Tớ đùa thôi ha ha ha...”
Tô Nguyên không để ý đến đám ồn ào trong lớp, cậu chỉ tập trung lắng nghe giảng bài, lật xem giáo trình.
Lúc này, đầu óc cậu chẳng nghĩ được gì, cũng chẳng ai lại gần bắt chuyện.
“Tô Nguyên, cậu có mang đồ ăn không? Sáng nay tớ đi gấp quá, giờ đói gần chết.”
Vu Gia Tường vỗ nhẹ lên lưng cậu, mặt nhăn như bánh bao.
Cậu ta vốn cẩu thả, tính tình dễ gần. Hỏi một vòng vẫn chưa xin được ai cho ăn ké, cuối cùng đành quay sang cầu cứu Tô Nguyên.
Tô Nguyên lấy từ ba lô ra một túi đồ ăn vặt, nghiêng người đưa cho cậu ta.
“Cảm ơn ân nhân cứu mạng! Buổi trưa tớ đãi cậu ăn ở canteen số 2 nha!”
Vu Gia Tường cảm động muốn rơi nước mắt. Nhóc con nhịn đói cả một tiết học, bây giờ ăn như hổ đói.
Thật ra các loại hạt rất thơm, bánh quy hơi nhạt nhưng khi đói bụng thì cái gì cũng ngon.
“Không được, tớ phải về ăn cơm.”
Bạn cùng phòng lại nấu cơm, cậu nên góp tiền mua nguyên liệu.
Nghĩ vậy, Tô Nguyên mở app đặt mua một loạt thực phẩm tươi, đồ ăn vặt, sữa tươi, còn thêm tiền để giao hàng nhanh.
Chưa bao lâu đã có người nhận đơn, hứa sẽ giao trong buổi sáng.
Sau đó, cậu nhắn WeChat cho Thẩm Thụy.
Tô Nguyên:
Sáng nay cậu có ở ký túc xá không? Tớ mới đặt ít đồ, nếu cậu không ở phòng thì tớ sẽ nhắn người giao hàng buổi chiều.
Thẩm Thụy:
Tôi ở phòng, Cậu cứ bảo họ giao đi. Mười hai giờ mười lăm tôi dọn cơm, mười lăm phút đủ để cậu về không?
Tô Nguyên:
Ừ, đủ mà.
Cậu rất khâm phục khả năng tính toán thời gian của bạn cùng phòng. Nếu sáng nay hắn không gọi cậu dậy, thì chắc chắn đã bị điểm danh rồi. Sau đó sẽ lọt vào "tầm ngắm" của giảng viên rất phiền.
Thẩm Thụy:
Ừm, tôi chờ cậu.
Tô Nguyên chưa kịp trả lời thì WeChat của Lâu Thời Tấn bật sáng.
Lâu Thời Tấn:
Nguyên, trưa nay ăn với anh không? Thiên Lan Các vừa nhập một lô nguyên liệu hảo hạng, cho em tẩm bổ.
Tô Nguyên:
Hôm nay em kín lịch rồi, để hôm khác nha.
Dạo này tâm trạng của Tô Nguyên hiếm khi bình ổn thế này. Những ngày không sóng gió như vậy thật dễ chịu. Thôi thì, đợi đến lúc không vui hẵng chia tay.
Mà sắp tới Lâu Thời Tấn sẽ cùng cô gái kia tham dự một bữa tiệc trong hoàn cảnh đó, việc dứt khoát cắt đứt càng dễ.
Lâu Thời Tấn nhíu mày, gõ nhẹ vào màn hình điện thoại.
Lâu Thời Tấn:
Học kỳ này em học nhiều như vậy à? Hay rút bớt môn đi, anh sợ em không chịu nổi.
Hắn quen Tô Nguyên từ lâu, biết thể chất cậu yếu ớt từ nhỏ. Không chịu được cảm lạnh, không chịu được đói, cũng không thể phơi nắng lâu.
Đến mức hắn không dám chạm vào cậu, chỉ đành tìm một người có ngoại hình tương tự để thế thân.
Trong mắt Tô Nguyên hoàn toàn không có cảm xúc.
Tô Nguyên:
Cứ thử trước đã, nếu thực sự không chịu nổi thì em sẽ rút.
Cơ thể này càng yếu càng tốt đến lúc chết đi, cũng sẽ không ai nghi ngờ điều gì, chỉ cho rằng do tuổi thọ không đủ.
Dù có thể... cũng chẳng có ai để ý.
Nhưng Tô Nguyên không muốn sau khi mình chết lại để lại một vết sẹo trong lòng ai đó, thỉnh thoảng lại nhói lên như vết đau ngầm.
Vu Gia Tường hơi xấu hổ nhìn cái túi trống trơn:
“Tô Nguyên, xin lỗi nha, tớ ăn hết mới nhớ ra quên không chừa phần cậu...”
“Tiết học này dài quá, sắp làm hoa màu của tổ quốc chết đói luôn. Nghỉ giữa giờ tớ đi mua thêm chút đồ ăn vặt cho cậu. Không thể để cậu chết đói được.”
“Không cần đâu, tớ không đói.”
“Đói hay không tính sau, nhưng tớ chắc chắn là không đủ ăn. Phòng trước hơn trị sau.”
Tô Nguyên lập tức im lặng.
Cậu ta đã quyết định mua rồi, ngăn cũng không nổi.
Cuối cùng tiết học buổi sáng cũng kết thúc. Vu Gia Tường phát hiện Tô Nguyên thật sự không đói gói bánh quy mua thêm còn nguyên chưa bóc.
Hầu hết mọi người đều đói đến mức vội vã rời khỏi giảng đường trong vòng hai phút.
Lúc này, Tô Nguyên mới chậm rãi đứng dậy, rời khỏi lớp. Cầu thang vắng người, không còn chen chúc. Cậu trở về ký túc xá.
Thẩm Thụy đang đeo tạp dề đen, bưng thức ăn ra bàn. Rõ ràng chỉ mặc đồ ở nhà, vậy mà lại toát ra khí chất quý tộc từng trải, từng cử động đều như vẽ tranh.
“Cậu về rồi à? Rửa tay rồi ăn đi. Cậu mua nhiều đồ thế, tủ lạnh không đủ chỗ đâu.”
Tô Nguyên “ồ” một tiếng:
“Vậy tớ mua cái to hơn. Nhiêu đó cũng không nhiều, đủ cho cậu ăn ba ngày.”
Không thể để bạn cùng phòng vừa bỏ tiền vừa bỏ công được, chiếm tiện nghi cũng không hay.
Không khí lặng xuống, Thẩm Thụy khẽ bật cười, nhận lấy cặp sách của Tô Nguyên, mở ra xem trong balo còn lại gì không. Xem ra cậu thật sự đói.
“Thiếu à? Lần sau tôi bỏ thêm nhiều hạt hơn cho cậu.”
Tô Nguyên lắc đầu:
“Tớ không đói. Bạn học không mang đồ ăn nên tớ đưa cho cậu ấy rồi.”
Tớ không đói thật mà.
Nụ cười của Thẩm Thụy khựng lại một chút.
Lúc này hắn mới cảm thấy, hình như... có gì đó sai sai.