“Tô Nguyên à, sao con lại không hiểu chuyện như vậy chứ? Mẹ thật sự rất thất vọng về con.”
Tô Nguyên lơ mơ nhìn người phụ nữ trước mặt, bà ta đang kích động đến mức run rẩy, nhưng trong mắt cậu, bà lại hoàn toàn xa lạ. Thế mà lại tự xưng là mẹ cậu.
“Anh hai không thương con… hu hu hu…” Một cô bé xinh đẹp, có chút kiêu kỳ, vừa khóc vừa nhìn cậu với ánh mắt tủi thân đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã khiến người khác không đành lòng.
“Sao anh hai lại không thương con chứ? Con là công chúa bé nhỏ của cả nhà mà. Nào, đừng khóc nữa, khóc xấu lắm đấy, ngoan.”
Bố Tô vừa dỗ dành vừa quay đầu trừng mắt với Tô Nguyên.
“Huỳnh Huỳnh có khi nào chủ động xin con thứ gì đâu? Chỉ là một bộ ấm trà thôi mà. Là anh trai, cho em gái có gì là không đúng?”
Tô Nguyên nhíu mày: “Bộ ấm trà nào cơ?”
Tô Trạch anh cả, chỉ vào bộ ấm tử sa có họa tiết trúc mây đặt trên bàn, rồi liếc nhìn cái chén đã vỡ tan, chần chừ lên tiếng:
“Nguyên à, anh biết em rất quý bộ ấm đó bao năm nay, nhưng dù sao nó cũng không đủ bộ, chẳng thà đưa cho em gái. Anh cả sẽ mua cho em cái mới, thậm chí là mấy bộ cũng được.”
Thực ra, hắn chỉ đang xót em gái. Sợ cô bé khóc sưng mắt, nên lại để em trai chịu oan ức.
Tô Nguyên không chút biểu cảm, nhẹ giọng đáp: “Được thôi.”
Dù sao cũng chẳng sống được bao lâu nữa, một bộ ấm trà, chẳng đáng là gì.
Cậu cảm thấy hơi đau đầu, mớ âm thanh hỗn loạn này khiến cậu muốn yên tĩnh một lúc.
Bỗng nhiên, tiếng khóc của Tô Huỳnh đột ngột dừng lại, như con vịt bị bóp cổ họng. Trong nháy mắt, mọi người đều im bặt.
“Thật… thật ạ? Anh hai không trách em vì làm vỡ cái chén sao? Em không cố ý đâu mà hu hu…”
Tô Nguyên yên lặng nhìn cô bé, lắc đầu: “Không trách.”
Bố Tô hài lòng, Cả nhà máu mủ, cứ yên ổn thế này chẳng phải tốt hơn sao.
“Ừ, Nguyên lớn rồi, cuối cùng cũng biết thương em gái. Ngày mai khai giảng rồi, con về phòng ngủ sớm đi.”
Anh cả vỗ vai cậu: “Đi nghỉ sớm đi.”
Bố mẹ Tô bế Tô Huỳnh về phòng, không quên mang theo cả bộ ấm tử sa, vừa đi vừa dỗ dành con gái.
Phòng khách chỉ còn lại một mình Tô Nguyên. Cậu ngồi im trên ghế sô pha, vòng tay ôm gối, đôi mắt đờ đẫn nhìn khoảng không trước mặt.
Rõ ràng cậu đã nhảy xuống biển, với tình trạng ấy, hoàn toàn không có khả năng sống sót.
Chỉ đến khi tiếp nhận hoàn toàn ký ức của thân thể này, Tô Nguyên mới hiểu cậu đã xuyên sách.
Cụ thể hơn, cậu xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tình cảm học đường, trở thành ánh trăng sáng chết sớm của nam chính. Trùng tên, trùng họ, không sai một chữ.
Chết sớm? Ánh trăng sáng?
Nghe cũng chẳng tệ.
Có lẽ do mới xuyên đến, cơ thể vẫn chưa thích ứng, Tô Nguyên thấy hơi mệt. Dựa vào ký ức, cậu trở về phòng mình.
Không hổ danh là nhà giàu, dù là con trai thứ không được yêu thương, cậu vẫn có một căn phòng ngủ riêng tinh tế, sang trọng.
Giường cao gối mềm. Tô Nguyên vừa đặt lưng xuống đã chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng xuyên qua rèm cửa, rọi lên gương mặt đang say ngủ.
Tối qua cậu ngủ rất ngon, đầu óc hôm nay hiếm thấy tỉnh táo.
Đứng trước gương, hình ảnh một thiếu niên hiện ra. Môi hồng răng trắng, làn da trắng như tuyết, hàng lông mày đen rậm khiến vẻ ngoài càng thêm nổi bật. Giống như đóa hải đường nở rộ dưới ánh trăng.
“Ánh trăng sáng…”
Cái tên ấy, danh xứng với thực.
Cậu khẽ cười! Nhưng nụ cười ấy giống như một con rối được gắn dây, lạnh lẽo đến mức làm người ta rợn người. Trong đáy mắt, chẳng có lấy một tia nhiệt độ.
Cười thì có gì hay?
Sống hay chết, đối với cậu mà nói chẳng còn ý nghĩa gì.
Duy chỉ có một việc chủ nhân thân thể này từng có một người bạn trai. Trước khi rời đi, Tô Nguyên muốn xử lý dứt điểm. Cậu không muốn để lại cho ai đó sự đau lòng kéo dài nhiều năm về sau.
Nghĩ đến chuyện khôi hài tối qua, Tô Nguyên rửa mặt xong liền thu dọn hành lý, chuẩn bị đến trường ở lại ký túc xá.
Nhà họ Tô có yêu con, nhưng chén nước không bao giờ đầy đều. Nếu ở nhà, cậu sẽ lại phải nhìn cảnh Tô Huỳnh khóc lóc ăn vạ rồi được nước lấn tới. Ký ức của nguyên chủ đã chứng minh điều đó quá nhiều lần.
Vậy là đủ rồi! Phần thời gian còn lại, cậu chỉ muốn yên ổn sống qua ngày.
“Nguyên à, chỉ đi báo danh thôi, sao lại mang theo cả vali?” Mẹ Tô vui vẻ ăn sáng cùng con gái, mặt mày rạng rỡ sau vụ ấm trà hôm qua.
“Học kỳ này lịch học dày đặc, con định ở ký túc xá, cuối tuần mới về.” Cậu chỉ mang vài bộ quần áo. Những thứ khác, cần gì mua đó.
Mẹ Tô ngẩn người nhưng cũng không hỏi thêm: “Nếu ở không quen thì cứ về nhà con nhé.”
“Vâng ạ! Con có hẹn với bạn đi mua chăn ga, con đi trước đây.”
“Không ăn sáng sao?”
“Không kịp ạ, con sẽ mua gì đó dọc đường ăn sau.”
Tài xế đưa Tô Nguyên tới cổng trường rồi rời đi.
“Đại học Thanh Bắc…”
Cậu đứng trước cổng trường, áo phông trắng đơn giản không giấu được vẻ ngoài nổi bật. Một vài ánh nhìn kín đáo dừng lại nơi cậu.
Lúc đến báo danh, vì chưa đăng ký ký túc xá sớm nên trường đã hết phòng.
Một chị gái năm trên tóc búi đỏ mỉm cười: “Em có muốn ở khu nghiên cứu sinh không? Hơi mắc, nhưng là phòng đôi, hiện còn trống một giường.”
Tô Nguyên gật đầu: “Em cảm ơn chị.” Sau khi đóng tiền, cậu cầm chìa khóa lên.
Vừa đi khỏi, phía sau liền vang lên tiếng xôn xao.
“Á á á đẹp trai quá đi mất! Mới năm hai thôi đấy!”
“Tớ biết em ấy! Là giáo thảo của trường mình, vừa nhập học đã đứng đầu bảng xếp hạng nhan sắc luôn!”
“Còn có sinh viên trường khác nhờ chụp lén ảnh kìa. Một tấm năm tệ, phát tài trong tầm tay!”
“Đẹp như bước ra từ tranh thủy mặc ấy trời ơi…”
“Tiên tư dật mạo, phá phấn hà lang! Tớ chịu không nổi nữa, đỡ tớ cái coi!”
“Đừng mơ mộng nữa, Em ấy có bạn trai lâu rồi. Nghe tới tên Lâu Thời Tấn chưa? Phú nhị đại thứ thiệt.”
“Gì cơ? Hai hôm trước tớ còn thấy tên đó ôm gái đi dạo phố! Đẹp như kia còn không biết trân trọng?”
Mọi người: “…”
Ký túc xá nghiên cứu sinh là khu mới xây, hiện đại đầy đủ tiện nghi.
Thẩm Thụy dọn phòng từ sáng. Ở nhà thật sự quá chán, mà tối qua lại bị ba mẹ nhồi nhét chuyện "người định mệnh".
“Sao con biết ai mới là người định mệnh đời mình được chứ?”
“Nếu con nghe thấy tiếng lòng của ai đó, nhất định phải giữ chặt. Chỉ người đó mới là đường sống duy nhất của con.”
“Lỡ không gặp thì sao?”
“Vậy con sẽ không bao giờ bình thản đi hết một đời.”
“Haizz… chú hai con vì đánh mất người định mệnh mà phát điên đấy.”
“Vậy nếu con gặp rồi mà không thích thì sao?”
“Không đâu… tới lúc đó con sẽ biết.”
Thẩm Thụy lắc đầu Cứ như đang nghe chuyện cổ tích. Làm gì có chuyện nghe được tiếng lòng người khác?
Tách.
Hắn mở lon coca, uống một hơi. Cửa sổ đã mở để đón gió, lát nữa dọn dẹp xong là ổn.
Từ nhỏ ngậm thìa vàng mà lớn, nhưng để chuẩn bị cho “người định mệnh”, hắn học đủ thứ từ giặt giũ đến nấu cơm, không thiếu thứ gì.
Lạch cạch.
Tô Nguyên kéo vali dừng trước phòng 1212. Cửa khép hờ hẳn là bạn cùng phòng đã tới.
Cốc cốc.
“Chào cậu, tớ là Tô Nguyên.”
Khoảnh khắc ấy, tim Thẩm Thụy như bị núi lửa đánh trúng.
Tựa như địa long chuyển mình, cuồn cuộn không ngừng.
Người trước mắt hắn, sáng rực như sắc màu đậm nhất giữa thế giới xám nhòa. Đẹp đến ngây ngẩn, khiến lý trí sụp đổ.
Hắn muốn tiến tới ôm lấy cậu Không buông, Không rời.
Tô Nguyên hơi nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn người đứng bên trong. Bạn cùng phòng mới có khí chất sạch sẽ, toàn thân toát ra vẻ lịch thiệp của con nhà thế gia.
Thoạt nhìn… khó mà chạm tới.
“Xin chào?” tớ có thể vào không?
“Mời vào! Chào cậu, tôi là Thẩm Thụy, năm hai khoa Quản lý.” Cuối cùng Thẩm Thụy cũng lấy lại tinh thần, giọng có phần khô khốc.
“Tô Nguyên, năm hai khoa Triết học. Cho hỏi, giường này là của tớ đúng không?”
Thẩm Thụy nhìn đống đồ dùng cá nhân đặt trên giường, áy náy nói:
“Xin lỗi cậu, để tôi dọn ngay. Nhưng mà… cậu không mang chăn gối theo sao?”
Vali của Tô Nguyên cỡ trung, rõ ràng không thể chứa vừa chăn màn.
“Tớ định lát nữa đi mua” Vẫn còn sớm, phơi chăn màn rồi giặt ga giường chắc vẫn kịp.
Cậu quay đầu lại, thấy Thẩm Thụy vẫn đứng ngẩn người.
Tô Nguyên đề nghị: “Chúng ta quét phòng ngủ trước nhé? Bắt đầu từ đâu đây?” Sao bạn cùng phòng lại ngơ ngác thế?
Thẩm Thụy vội nắm lấy tay cậu đang định cầm chổi, nói:
“Không cần vội! Chúng ta đi siêu thị sắm đồ trước, về rồi dọn sau cũng được. Đi thôi, tôi lái xe.”
Người định mệnh của hắn có đôi mắt trong vắt, tóc mềm mại bồng bềnh khẽ xoăn, dung mạo xinh đẹp đến kinh diễm. Từng đường nét trên người cậu đều trúng tim đen thẩm mỹ của hắn.
Cảm giác nơi lòng bàn tay ấm áp như ngọc. Chỉ là một cái nắm tay đơn giản thôi mà tim hắn đã đập rộn ràng như trống trận, đến mức có cảm giác như một giây sau sẽ ngất xỉu vì quá tải.
“À, được thôi, cảm ơn cậu.” Sau này giúp cậu được tuyển thẳng lên cao học nhé.
Tô Nguyên cảm nhận được thiện ý từ bạn cùng phòng, những chuyện khó chịu buổi sáng lập tức tan biến hơn một nửa.
Có một người bạn cùng phòng như vậy, có lẽ quãng thời gian tới sẽ rất dễ chịu.
Thẩm Thụy: ??? Tuyển thẳng cái gì cơ?
Niềm vui làm hắn choáng váng đầu óc, chẳng suy nghĩ gì nhiều, chỉ biết vội vàng đưa người ta ra khỏi ký túc xá.
“Siêu thị lớn gần đây nhất là Kinh Quốc, mình đến đó nhé?”
“Ừm, làm phiền cậu rồi. Cơm tối tớ mời, cậu muốn ăn gì?” Chỉ cần đừng ăn lẩu là được.
Thẩm Thụy lập tức ghi nhớ món cậu không thích, lẩu:
“Ký túc xá có bếp nấu ăn, ăn ngoài không tốt cho sức khỏe. Hay chúng ta mua ít nguyên liệu, tôi nấu nhé? Cậu thấy sao?”
“Đều được.”
“Cậu yên tâm, tôi nấu ăn rất giỏi, ăn một lần là biết ngay.”
“Ừm.”
Khi trở về, hai người mang theo túi lớn túi nhỏ. Thẩm Thụy xách toàn bộ đồ nặng, chỉ để Tô Nguyên cầm hai túi nhẹ nhất.
“Trước khi ra ngoài tôi có nhờ phòng bên quét dọn sơ qua rồi. Cậu cho chăn ga vào máy giặt trước nhé, tôi mang chăn mền đi phơi.”
Điều hắn muốn nói nhất là: ‘Cứ để tôi làm là được’, nhưng không cần nghĩ cũng biết Tô Nguyên sẽ không đồng ý.
Thẩm Thụy nói tiếp:
“Thời gian gấp quá, trưa nay tôi nấu tạm cho cậu bát mì, tối sẽ làm mâm cơm thịnh soạn hơn.”
Tô Nguyên đáp:
“Ừm, nhưng tớ ăn ít, nửa bát thôi. Cảm ơn cậu.”
Thẩm Thụy ra dấu OK rồi lập tức vào bếp.
Chưa đến hai mươi phút, tô mì đã được bưng ra.
Tô Nguyên ngơ ngác nhìn cái bát to bằng cả khuôn mặt. Đúng là nửa bát mì thật… nhưng vẫn nhiều hơn một bát bình thường.
Cậu đứng dậy lấy thêm một cái bát nhỏ, múc một ít mì vào đó, còn rau xanh và thịt xào thì không động đến.
“Không hợp khẩu vị à?” Thẩm Thụy thấy cậu chỉ cắn một miếng, liền lo lắng hỏi.
Không thể nào… hắn có chứng chỉ đầu bếp cao cấp cơ mà.
Tô Nguyên ngơ ngẩn Vắt mì ngon đến mức ngoài sức tưởng tượng, hoàn toàn khác với bất kỳ món nào cậu từng ăn trước đây, như thể có thêm điều gì đó rất riêng.
“Ngon lắm.”
Sau khi xuyên sách, lần đầu tiên trong mắt Tô Nguyên hiện lên ý cười.
Thẩm Thụy cảm thấy như mình vừa nhìn thấy từng giọt sương rơi lên nền sứ trắng, lặng lẽ nhỏ xuống lòng mình, khiến trái tim xao động lạ thường. Đó là sự mãn nguyện mà cả đời hắn chưa từng cảm nhận được.
“Cậu ăn thêm chút đồ ăn đi.”
“Ừm.”