Thời tiết dần dân ấm lên, đã có hoi thở của mùa hè oi bức.
Trang Uyển sớm mở hết cửa sổ khu vực chung, để gió mát lùa vào thông thoáng.
Thấy Tô Đào lại muốn ra ngoài, không nhịn được hỏi: "Cô mấy ngày nay ra ngoài liên tục, sáng đi tối về, sắp đuổi kịp chị Bùi rồi, làm gì vậy?" Tô Đào cười trừ: "Dạo trước Ởở nhà lâu quá, giờ nguy hiểm được giải trừ, ra ngoài đi dạo thôi." Cô muốn khóc mà không có nước mắt, ba bãi đỗ xe bỏ hoang của Đông Dương cô đều đã đi hết, hệ thống không có phản ứng gì cả.
Hôm nay cô dự định đi lần cuối, kiểm tra lại, nếu vẫn không có phản ứng, cô sẽ tạm thời từ bỏ.
Vì có thể liên quan đến những nơi bên ngoài Đông Dương.
Hiện tại cô vẫn chưa đủ can đảm ra khỏi Đông Dương.
Quả nhiên lại đi dạo cả ngày, vẫn không thu hoạch được gì.
Tô Đào nghĩ trái nghĩ phải, cố gắng nhớ lại tình huống ngày hệ thống đột nhiên đưa ra nhắc nhở.
Là vào khoảnh khắc cô nhìn thấy 'Cốt Dực', hệ thống như bị kích hoạt vậy, hiện ra bốn chữ 'bãi đỗ xe bỏ hoang'.
Tại sao nhìn thấy 'Cốt Dực' lại có nhắc nhở?
Là bãi đỗ xe bỏ hoang đó có liên quan đến 'Cốt Dực' sao?
Tô Đào đi tìm Sầm Thiên Kiêu, hỏi: “Lần đầu tiên các anh gặp 'Cốt Dực' ở đâu?”
Sầm Thiên Kiêu run lên con mắt máy nói: “Ngày hôm đó tôi sẽ không bao giờ quên, chính là ở bãi đỗ xe dưới chân núi Bàn Liễu, con súc sinh nhỏ đó đã giết hết tất cả những người sống sót trốn ở đó, lại còn dụ chúng tôi mắc bẫy! Mẹ kiếp! Tôi nhất định phải nhìn thấy đám áo blouse trắng kia chia nhỏ nó!”
Mắt Tô Đào sáng lên, chính là bãi đỗ xe bỏ hoang dưới chân núi Bàn Liễu rồi!
“Gần đây anh bận không? Không bận thì dẫn tôi đi một chuyến?”
Sầm Thiên Kiêu cau mày: “Cô đến đó làm gì? Đừng đi, không an toàn, chuyện zombie tiến hóa cô đã nghe nói rồi chứ, mọc ra hai móng vuốt lớn giống như lưỡi hái, tôi chính là bị con súc sinh đó làm cho gãy một cánh tay, đại ca dị năng lợi hại như vậy cũng bị nó phế một cánh tay, nếu tôi dẫn cô đi, gặp phải nó, chúng ta sẽ chôn tại chỗ đấy.”
Tô Đào nói: “Để không phải chôn cùng anh, tôi quyết định không đi nữa.”
Sầm Thiên Kiêu nghẹn lời.
“Nếu cô có lý do nhất định phải đi, tôi khuyên cô đợi đại ca của tôi trở về, bàn bạc với anh ấy, xem lần sau làm nhiệm vụ tập thể có thể dẫn cô theo, hộ tống cô đến núi Bàn Liễu hay không.”
Cũng chỉ có thể như vậy.
Tô Đào tạm thời gác lại ý định làm nhiệm vụ ẩn, ở nhà ăn uống ngủ nghỉ nhàn nhã hai ngày, sau đó để Trang Uyển giúp thống kê tình hình thu nhập cả tháng ba.
“Tổng cộng là 15 vạn 3 nghìn liên bang tệ, trừ Văn Bội Trân, những người khác đều đóng tiền nhà đúng hạn, tôi đã đi đòi bà ta ba lần, lần nào bà ta cũng nói ngày mai, sau đó thì tránh mặt tôi luôn, bà chủ Tô, hay là chúng ta tìm Hiểu Bác đuổi bà ta đi, quá phiền phức, chiếm tiện nghi khắp nơi thì thôi, tiền nhà cũng nợ, cứ bám riết không chịu đi.”
Tô Đào cũng rất bất lực, Văn Bội Trân năm nay hơn năm mươi tuổi, có một cô con gái duy nhất lấy một tên côn đồ, nhưng tên côn đồ này học được từ đại ca xã hội cách chế tạo súng tự chế, trong tận thế kiếm được bộn tiền, thỉnh thoảng lại cho mẹ vợ một khoản tiền tiêu vặt khổng lồ.
Trong thời loạn lạc tận thế, tiền là thứ rẻ mạt nhất, cho bao nhiêu thật ra cũng không quan trọng.
Nhưng Văn Bội Trân quen tiết kiệm, có thể chiếm tiện nghi thì tuyệt đối không tiêu tiền.
Bạn gái của Hiểu Bác, Dương Cúc là người miệng lưỡi sắc bén, nói riêng rằng Văn Bội Trân là muốn mang tiền xuống mồ để tiêu.
Nhưng mà lời này cũng không sai.
Tô Đào cảm thấy bà ta cả đời sống thật khổ sở, xoa trán nói: “Theo quy định, quá mười lăm ngày vẫn chưa thanh toán tiền nhà tháng đó, sẽ bị buộc trả phòng, cô đi thông báo cho bà ta, bà ta không gặp cô, thì cô viết giấy dán lên cửa phòng bà ta, mười lăm ngày sau nếu bà ta vẫn không đóng, thì cô đến báo cho tôi.”
Vé máy bay đang chờ.