Tô Dào cảm thấy cú sốc thị giác hôm nay hơi lớn, vỗ vỗ đầu nói: "Hình như nó nói nó chỉ muốn về nhà, có nghĩa là gì?" Bùi Đông nói: "Chắc là còn giữ lại một phần ký ức khi còn là người, chuyện này cô đừng đoán, bất kể trước đây nó là gì, nó có thể nhanh chóng trưởng thành như vậy, từ hình dáng trẻ con biến thành thiếu niên chính là do giết đủ người, uống đủ máu, nó đã giết hại đồng bào của chúng ta, đồng đội của chúng ta, vậy thì chính là kẻ thù phải tiêu diệt." Tô Đào hít sâu một hơi, đúng vậy, kẻ không cùng phe với ta, tất phải giết.

Cái chết của Trang Hổ vẫn còn hiện rõ trước mắt, thứ này là thủ phạm.

"Sợ rồi sao?" Bùi Đông địu giọng hỏi.

Tô Đào lắc đầu: “Tôi chỉ hơi chấn động, thế giới quen thuộc của tôi dường như đang dần dần thay đổi.”

Bùi Đông gật đầu, giọng nói dường như bay xa: “Đang dần dần thay đổi, hơn nữa là, thay đổi theo chiều hướng xấu.”

Kẻ thù càng mạnh mẽ hơn và không thể kiểm soát được.

Tô Đào xoa xoa thái dương hỏi: “Đông Dương có bãi đỗ xe bỏ hoang không?”

Bùi Đông là 'bản đồ sống' của Đông Dương, lập tức trả lời: “Có, đều là bãi đỗ xe được xây dựng trước tận thế, sau tận thế dần dần bị bỏ hoang, đường phố số ba cửa Đông Bắc có một cái, bây giờ được dùng làm trạm tái chế năng lượng, cửa Tây Bắc gần vườn trồng trọt có một cái, bây giờ bị vườn trồng trọt trưng dụng để chất đống phân bón, còn có một cái ở phía Đông nhất, đi dọc theo con mương cạn khô hai trăm mét rẽ phải, được xây dựng dưới lòng đất, đó là nơi ở của những người lang thang, là nơi tăm tối nhất của Đông Dương.”

Tô Đào gật đầu, đợi mấy ngày nữa đến những nơi đó xem sao.

Tối hôm đó, tin tức quân phòng vệ thành công bắt được zombie trà trộn vào căn cứ lan truyền khắp Đông Dương.

Người dân Đông Dương hân hoan, nhất thời những cư dân ở nhà lâu ngày đều ra đường tản bộ, Đông Dương yên ắng bấy lâu lại náo nhiệt trở lại.

Trang Uyển nghe được tin này che miệng khóc thầm, hai đứa trẻ Thần Hi Thần Dương cũng đỏ hoe mắt.

Ngày hôm sau Trang Uyển liền dẫn hai đứa trẻ đi tảo mộ cho Trang Hổ, lải nhải nói rất nhiều chuyện, nước mắt sắp khóc cạn.

“Con súc sinh nhỏ đã giết anh đã bị bắt rồi, sau này chắc chắn sẽ không sống tốt đâu, anh có thể yên tâm ra đi rồi, đừng oán trách lưu luyến gì nữa, đúng rồi, em, em cũng có thể tự nuôi sống bản thân, nuôi sống Thần Hi Thần Dương rồi, không cần dựa vào người khác nữa.”

“Hổ Tử, anh có một nhóm anh em tốt, nhờ phúc của anh mà em quen biết bà chủ Tô, nếu không em và hai đứa nhỏ vẫn phải nương tựa vào người khác mà sống lay lắt, anh ở bên đó cũng nhất định phải phù hộ cho cô ấy mạnh khỏe bình an.”

...…

Một tuần sau đó, tin tức Tô Đào nghe được nhiều nhất chính là về 'người chim', đây là biệt danh mà người dân đặt cho con zombie biến dị đó.

Nhưng mà đúng là rất thích hợp.

Tên gọi chính thức hơn là do Bùi Đông nói cho cô biết: “Gọi là Cốt Dực, DNA của nó gần như bị tái tổ hợp hoàn toàn, là đột biến rất kỳ lạ, không tìm ra quy luật, hai bên lưng có thể mọc ra đôi cánh dài ba mét, tốc độ bay nhanh gấp đôi chim ưng, phương thức tấn công chủ yếu của nó là từ cánh mọc ra xương nhọn sắc bén, đâm vào tim đối thủ với tốc độ cao, máu tươi có thể nuôi dưỡng xương của nó, nâng cao năng lực của nó.”

Tô Đào nói: “Không thể tưởng tượng nổi... vậy các người định xử lý nó thế nào? Giết chết? Chia nhỏ rồi tiếp tục nghiên cứu?”

Bùi Đông lắc đầu: “Giết nó thì quá tiếc, viện nghiên cứu cần vật sống để liên tục lấy máu thịt từ nó để nghiên cứu.”

Tô Đào nghĩ cũng đúng, tốn bao nhiêu nhân lực vật lực mới bắt được, giết thì quá tiếc: “Vậy phải canh chừng nó kỹ, nếu nó chạy thoát thì sẽ thành câu chuyện kinh dị đấy.”

Bùi Đông giật giật mí mắt: “... Miệng quạ đen, chúng tôi sẽ bẻ gãy cánh của nó, canh chừng nghiêm ngặt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play