Tô Chính Thanh sốt ruột nhìn đồng hồ: "Ba, Tô Đào còn đến không?
Đã bốn giờ hai mươi mấy rồi, có phải cho chúng ta leo cây không?" Giang Cẩm Vi đang gặm hạt dưa đảo mắt, bắt đầu nói mát mẻ: "Không biết mọi người nghĩ thế nào, nghe lời đồn đã tin Tô Đào có thể quyết định nhà ở Đào Dương?
Thôi được rồi, cho dù thật sự có thể quyết định, ba, anh, mọi người đối xử với con bé như vậy, nó bằng lòng giúp đỡ mới là lạ." Tô Chính Thanh mặt mày đen lại, không nói gì, tự hỏi lòng mình, đúng là anh ta không tốt với Tô Đào, cướp đồ ăn của cô không ít lần, còn có lần nhân lúc cô tắm mùa đông mở nước lạnh, khiến cô bị bệnh một tháng suýt mất mạng.
Nhưng Tô Chính Thanh đến bây giờ vẫn cho rằng đó là do Tô Đào thể chất không tốt, đóng đảnh, bệnh nhà giàu.
Tô Kiến Minh nghe những lời này thì như bị giãm vào chỗ đau: "Tôi đối xử với nó thế nào?
Tôi có đánh nó, mắng nó, hay ngược đãi nó sao?"
Giang Cẩm Vi không ngờ cha dượng phản ứng mạnh như vậy, sợ hãi lập tức ngậm miệng, nhưng trong lòng vẫn không phục nghĩ, ông đúng là không làm gì, nhưng ông chưa từng quan tâm đến sống chết của Tô Đào, đối với chuyện trong nhà luôn nhắm mắt làm ngơ.
Phải nói, nếu không phải cha dượng im lặng, cô và Tô Chính Thanh cũng không dám trắng trợn bắt nạt Tô Đào.
Đây chẳng phải là ngầm đồng ý sao, bây giờ lại giả vờ làm người tốt, hừ.
Lý Dung Liên thấy bầu không khí không ổn, vội vàng ra làm dịu tình hình: “Lão Tô, ông đừng giận con, Cẩm Vi thẳng tính, nói bậy thôi.”
Mặt Tô Kiến Minh càng sa sầm: “Con? Nó sắp ba mươi rồi! Chính là do bà thiên vị, cùng là do bà sinh ra, bà lại thiên vị nó hết lòng, nếu bà quan tâm Đào Đào nhiều hơn một chút, thì Đào Đào cũng sẽ không trở mặt với nhà chúng ta như vậy! Đồ phá hoại gia đình!”
Lý Dung Liên thật sự bị ông ta đổ oan như vậy, nhất thời sững sờ không nói nên lời.
Giang Cẩm Vi không chịu được: “Ba, ba nói như vậy giống như là mẹ bảo Tô Đào rời khỏi nhà, lúc đó là ai gật đầu đồng ý cho Tô Đào đi lính, không phải ba sao? Bây giờ lại đổ lỗi cho mẹ thiên vị...”
Tô Kiến Minh tức muốn chết: “Xúi giục chia rẽ chỉ có con là giỏi nhất—”
Lời còn chưa dứt, chuông cửa vang lên.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Tô Chính Lam nãy giờ im lặng đứng ngoài cuộc lên tiếng trước: “Tôi đi mở cửa, mọi người bình tĩnh lại đi.”
Tô Đào bước vào, Quan Tử Ninh cao 1m78 mặc quân phục đi sát theo sau, mặt lạnh tanh đứng bên cạnh cô, chưa ra tay đã khiến người ta cảm thấy khó gần.
Khí thế này khiến nhà họ Tô lập tức câm nín, những bất mãn và oán trách ban đầu vì đến muộn đều tan thành mây khói.
Tô Đào tự nhiên đi vào ngồi xuống, bình tĩnh nói: “Không cần ôn chuyện cũ nữa, nói đi, có chuyện gì.”
Tô Chính Thanh lập tức muốn hỏi nhà ở Đào Dương cô có thể quyết định không, nếu có thì xin một căn, cần gấp.
Kết quả bị Tô Kiến Minh ngắt lời.
Ông ta ngồi xuống bên cạnh Tô Đào, vẻ mặt áy náy: “Ba chỉ là nhớ con, trước đây đúng là ba làm không tốt, bỏ bê con rất nhiều, dạo gần đây ba trằn trọc không ngủ được, vô cùng day dứt, nên mới nhờ chú Hạng Bân của con hẹn con gặp mặt, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng, con có gì bất mãn cứ nói thẳng, ba có lỗi sẽ sửa.”
Thái độ này chỉ thiếu quỳ xuống nhận lỗi tại chỗ.
Giang Cẩm Vi ngồi bên cạnh nghe những lời này suýt chút nữa thì nôn ra.
Người thẳng tính Quan Tử Ninh ngẩn người, quay đầu hỏi Tô Đào: “Ông ta là ba ruột của cô? Không giống cô chút nào, xương mềm đến mức có thể uốn cong, cầu xin cô làm chuyện gì ghê gớm lắm sao?”
Khuôn mặt già nua của Tô Kiến Minh lập tức đỏ tía.
Tô Chính Thanh không nhịn được nữa: “Cô cứ nói những lời đồn bên ngoài có thật không, cô có thể quyết định nhà ở Đào Dương không?”