Tô Dào cũng không có sắc mặt tốt: "Ở đây thì làm sao?

Đến đây là chôn vùi tài năng của cô, hủy hoại giá trị nhân sinh của cô sao?

Nếu cô nghĩ như vậy, thì nhân lúc còn sớm quay về đi, tôi không mời nổi cô." Nói xong liền định đóng cửa.

Quan Tử Ninh không ngờ thái độ của cô lại cứng rắn như vậy, nhất thời cũng ngây ra tại chỗ.

Nếu cô cứ như vậy mà quay về, thiếu tướng Thời chắc chắn sẽ lột da cô.

Quan Tử Ninh bám cửa, tạm thời xuống nước: “Xin lỗi, trong lòng có chút chênh lệch, nhất thời lỡ lời”

Từ chiến sĩ quân tiên phong được người người kính trọng, đến vệ sĩ riêng, ai mà chẳng có chút chênh lệch trong lòng.

Tô Đào dừng lại, nói: “Dù sao thì, đã đến rồi, không thay đổi được hiện trạng thì hãy chấp nhận đi, tôi cũng sẽ không bạc đãi cô, những chuyện nguy hiểm cũng sẽ không để cô làm, nếu ba tháng sau cô muốn rời đi tôi cũng không cản, nhưng trong thời gian bảo vệ tôi, cô phải nghe lời tôi, làm những việc cô nên làm.”

Những lời này khiến Quan Tử Ninh nhận ra người chủ thuê này có chút khó đối phó.

Người của thiếu tướng Thời quả nhiên không ai dễ bắt nạt, đều là kẻ cứng đầu…

Tô Đào dẫn Quan Tử Ninh đến phòng đôi số 005, đây là căn phòng bị cháy trùng tu lại trước đó, vẫn chưa sắp xếp cho ai ở, bây giờ vừa vặn để Quan Tử Ninh ở tạm.

Quan Tử Ninh nhìn căn phòng tiện nghi đầy đủ tiện nghi, so với ký túc xá tập thể trong đội thì tốt hơn nhiều lắm.

Vậy mà còn có nhà vệ sinh riêng và một ban công nhỏ hướng Nam!

Hừ, đạn bọc đường, giá trị tồn tại của cô không phải vì hưởng thụ cá nhân, mà là vì sự nghiệp của nhân loại!

Cô vẫn muốn sát cánh chiến đấu cùng đồng đội, đổ mồ hôi công sức trên chiến trường.

Tô Đào còn dặn dò thêm: “Thông thường chỉ khi tôi ra khỏi Đào Dương mới dẫn cô theo, thời gian còn lại cô có thể tự do sắp xếp, cô có đi ra ngoài tìm zombie đánh nhau tôi cũng không cản cô.”

Tô Đào dù sao cũng nhìn ra rồi, Quan Tử Ninh là một kẻ hiếu chiến.

Còn có thể tự do hoạt động? Chỉ số tâm trạng tốt của Quan Tử Ninh lại tăng lên đôi chút.

“Bình thường ăn cơm có thể đến nhà ăn nhỏ, giặt giũ phơi đồ ở cửa sau, đồ dùng hàng ngày có thể mua ở cửa hàng tạp hóa lúc vào cửa, những chi tiết còn lại đợi lát nữa trợ lý của tôi đến sẽ nói chuyện với cô, cô có thể tự làm quen trước.”

Trước đó nghe nói cuộc sống ở Đào Dương rất tiện lợi, nghe qua lời giới thiệu đơn giản này Quan Tử Ninh thầm nghĩ đúng là quá tiện lợi, thảo nào người ngoài muốn vào ở đến mức sứt đầu mẻ trán.

Tô Đào gọi Trang Uyển đến, tự mình về phòng thoải mái ngâm suối nước nóng nhỏ, chậm rãi ăn cơm trưa xong liền bắt đầu xem thông tin khách thuê trọ như thường lệ.

Thời hạn thuê nhà của nhóm khách thuê trọ Chu Hải Chu Dương đã đến hạn, sau khi gia hạn Tô Đào thu về ba mươi nghìn liên bang tệ.

Hiện nay cô đã có ba trăm nghìn liên bang tệ tiền tiết kiệm, ngày mai ngày kia đi mua một chiếc xe jeep vậy.

Đã dự định ra khỏi Đào Dương kích hoạt nhiệm vụ ẩn, thì phải chuẩn bị đầy đủ, phương tiện di chuyển chạy trốn loại tốt như xe, không thể thiếu.

Bốn giờ chiều, Tô Đào mới chậm rãi thu dọn xong, gọi Quan Tử Ninh đi bộ qua đó.

Quan Tử Ninh còn khó hiểu: “Không phải cô hẹn bốn giờ sao, bây giờ mới đi, còn đi bộ qua đó? Người ta đợi đến mốc meo rồi.”

Tô Đào nói: “Người ta có cầu xin tôi, đợi tôi thì sao.”

Cô chính là muốn để nhà họ Tô đợi, chính là muốn bọn họ tức giận mà không làm gì được cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play