Trở về khu Đào Dương, quả nhiên có vài người đứng lảng vảng ngoài cổng, Tô Đào mặc kệ họ đánh giá bên ngoài, tự mình vào nhà, vừa đẩy cửa đã thấy Sầm lão nhị vịn cửa bước ra.
Mắt trái của anh ta hình như đã bị thương, lắp một con mắt giả cơ khí.
"Cô là chủ nhà ở đây?" Sầm Thiên Kiêu cau mày hỏi.
Tô Đào biết bộ dạng này của mình không giống người giàu có, không quan tâm gật đầu:
“Đúng vậy, đội trưởng của anh đã trả tiền thuê nhà năm ngày cho anh, mấy ngày nay anh cứ yên tâm ở lại đây, đừng ra ngoài chạy lung tung, này, cơm trưa của anh, sau này tôi sẽ mang cơm cho anh mỗi ngày.”
Sầm Thiên Kiêu chửi thề một tiếng: “Bọn họ tự đi báo thù, bỏ mặc tôi lại đây.”
Chửi xong nhìn xung quanh, không thấy bàn, đành đứng ăn cơm.
“Ăn xong thì vứt vào túi nhé.”
Sầm Thiên Kiêu gật đầu, lại hỏi cô: “Cô bao nhiêu tuổi? Cha mẹ cô đâu?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play