Ta chăm sóc Tiêu Hoán – đích tử Hầu phủ – suốt ba năm trời, từ khi hắn trúng độc, đôi chân không thể đứng dậy vì độc tố tích tụ.
Ba năm ấy, ta chưa từng rời nửa bước, mọi sự ăn uống, thuốc thang, đều đích thân lo liệu.
Ai ai cũng nghĩ, hắn ắt sẽ giữ trọn lời hứa năm xưa, cưới ta làm chính thê.
Chỉ là… vào lần cuối Thái y trục độc cho hắn, ta nhẹ giọng hỏi:
“Khi nào… chàng hạ sính?”
Hắn khựng lại. Mãi lâu sau… vẫn không đáp.
Ta cười, nhưng tim lại se thắt.
“Ta hiểu rồi.”
Ta trao trả tín vật năm xưa, đoạn lặng lẽ rời khỏi Hầu phủ – nơi từng gắn bó suốt ba năm thanh xuân.