Quả nhiên là báo thù! Một cái khăn lụa không sai lệch ném trúng thau đồng, Thẩm Huyền đứng dậy, từng bước tới gần Tiêu Trường Ninh: “Nói ta là khinh hạ mị thượng, mềm yếu ẻo lả... hửm?”
Thẩm đại công công quả không hổ danh “có thù tất báo”, chuyện đã qua sáu năm, hắn vậy mà từng câu từng chữ nhớ rõ như in!
“Thẩm, Thẩm Huyền, ngươi muốn làm gì?” Tiêu Trường Ninh hàm răng va lập cập, cả người run rẩy không thôi.
Thẩm Huyền khóe môi cong lên, ánh mắt cao ngạo, khinh miệt: “Đêm nay để công chúa nhìn rõ, bản quan rốt cuộc... có ‘nương’ hay không!”
Tuấn mỹ nam nhân kia từng bước ép sát, Tiêu Trường Ninh nước mắt lưng tròng, giọng run run: “Đừng tới đây! Bổn cung... bổn cung ra lệnh cho ngươi... lùi! Lùi ra!”
Vì quá sợ hãi, đầu lưỡi nàng líu lại, bụng cũng quặn đau từng cơn. Tiêu Trường Ninh cố nhịn nôn mửa, ôm bụng cúi người. Thẩm Huyền hơi khựng lại, ánh mắt thoáng nghiêm túc: “Đã bảo không nên uống rượu khi bụng đói, đúng là tổn thương dạ dày.”
“Chẳng phải ngươi âm thầm hạ độc hại ta sao?” Nàng đau đến khó chịu, vẫn ráng cười lạnh đáp trả.
Thẩm Huyền không ngờ nàng bề ngoài yếu đuối, miệng lưỡi lại bén nhọn như thế. Hắn cũng không so đo với bệnh nhân, vươn tay muốn đỡ.
Tiêu Trường Ninh phản xạ né tránh, nhưng Thẩm Huyền đã thẳng tay giữ lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, cưỡng chế nàng nằm xuống sập. Sau đó hắn xoay người, đẩy cửa phòng: “Người đâu.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play