Tiêu Trường Ninh cúi đầu, ánh mắt dừng nơi đầu gối Thẩm Huyền, thấy tay hắn đặt hờ trên bình trà, ngón tay thon dài, trắng đến mức gần như trong suốt. Vạt tay áo nhuốm màu son cưới, vậy mà thân lại khoác một bộ võ bào xanh đen đã cũ, cổ tay áo bạc màu, vải có chỗ sờn rách.

Rõ ràng là trước khi lên kiệu cưới vẫn còn bận bịu trong xưởng, lúc thay hôn phục cũng chỉ là tùy tiện khoác ngoài, đến y phục bên trong còn chưa kịp thay.

Làm bộ cũng sơ sài như thế, thật sự quá qua loa!

Đường đường là trưởng công chúa, vậy mà bị Thẩm Huyền coi rẻ đến mức này, Tiêu Trường Ninh không khỏi nghẹn một bụng uất ức. Nhưng nàng lại không dám nổi nóng.

Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt.

May mà Thẩm Huyền chủ động lên tiếng phá vỡ trầm lặng. Hắn nhẹ nhàng gõ ngón tay lên án kỷ, giọng đều đều, không mang chút độ ấm nào:
“Thiện phòng có chuẩn bị chút cháo loãng và điểm tâm, ngươi ăn chút lót bụng đi.”

Ăn? Ăn cái gì?

Thẩm Huyền trong miệng người đời là đao phủ giết người không chớp mắt, là quyền hoạn âm hiểm đầy dã tâm. Gả cho hắn, ai ai cũng nói nàng là con tin chính trị bị đem ra làm quân cờ.

Hắn sao có thể tốt bụng đến mức chuẩn bị cháo điểm tâm cho nàng?

Chẳng thà nói… ăn xong cho no bụng, tiện đưa nàng lên đường thì đúng hơn!

Tiêu Trường Ninh chỉ thiếu điều không tưởng tượng ra được cảnh mình trúng độc, chân tay co giật chết thảm ngay tại chỗ. Đến lúc đó, Thẩm Huyền nhất định sẽ thản nhiên phất tay, ban cho nàng ba thước vải trắng che thân, rồi dặn dò thị vệ:
“Trường Ninh trưởng công chúa đã hoăng, nâng xuống đi. Tính cả cái ‘bảo bối’ này của bổn đốc, cùng chôn vào mồ Thẩm gia cho trọn nghĩa.”

Một luồng hàn ý từ lưng tràn ra, Tiêu Trường Ninh run lên, vội vàng lắc đầu như trống bỏi, nhỏ giọng nói:
“Bổn cung… không đói.”

Thẩm Huyền khẽ nhướng mày, đôi mắt đen sâu như có thể nhìn thấu mọi tâm tư, “Hôm nay thành hôn gấp gáp, ngươi cả ngày chưa ăn gì, sao lại không đói?”

Tiêu Trường Ninh hai tay ôm bụng, chỉ lắc đầu. Đôi mắt ngập nước, khóe mắt hơi đỏ lên, cứ như bị ai bắt nạt đến phát khóc.

Thẩm Huyền chau mày. Cuối cùng hắn chỉ có thể buông tha ý định ép nàng ăn, chuyển giọng:
“Phòng tịnh thất bên cạnh có nước ấm, ngươi qua đó rửa mặt chải đầu.”

Tiêu Trường Ninh lập tức như nghe tiếng chuông cảnh báo vang bên tai, theo bản năng siết chặt chăn dưới thân, giọng run run:
“Rửa… rửa cái gì…”

Ăn, rồi lại bảo đi rửa. Đây chẳng phải là đãi ngộ dành cho tử tù trước khi ra pháp trường sao?

Đối xử với nàng “tốt” đến thế, chẳng lẽ là… muốn động phòng?

Không đúng. Rốt cuộc Thẩm Huyền là… là thái giám mà!

Tiêu Trường Ninh không nhịn được liếc nhìn phần bụng dưới của hắn một cái.

Thái giám… có thể động phòng sao?

Hay là… hắn có loại sở thích khó nói nào?

Dù là rửa sạch sẽ để dễ "ra đi", hay rửa để "lên giường", với nàng đều là ác mộng.

“Ngươi đang nhìn chỗ nào?” Giọng Thẩm Huyền vang lên, trầm thấp, mang theo một tia hứng thú.

Hắn cười nhàn nhạt, nhưng nụ cười ấy lại khiến người ta lạnh sống lưng.

Rõ ràng là thái giám Đông Xưởng, vậy mà giơ tay nhấc chân lại không hề mang chút nữ khí, ngược lại có khí thế ép người.

Tiêu Trường Ninh lập tức thu hồi ánh mắt, người đã đổ mồ hôi lạnh.

“Ta… ta…”

“Không phải chứ,” Thẩm Huyền khoanh chân, cắt lời nàng, “Sáu năm không gặp, trưởng công chúa lại sinh ra tật nói lắp?”

“Bổn cung không rửa!” Nàng nhỏ giọng hét lên, giọng yếu nhưng ý lại cứng.

Thẩm Huyền nhướng mày, khẽ cười: “Không rửa cũng được, vậy ngươi run cái gì?”

Ánh mắt hắn dừng lại ở vạt áo nàng, hơi nhíu mày:
“Ngươi…”

Cánh tay dài vươn ra, không để ý đến sự kháng cự yếu ớt của nàng, đầu ngón tay vạch nhẹ cổ áo, hỏi:
“Sao dưới áo cưới lại mặc áo trắng?”

Theo quy củ, nữ tử xuất giá đều phải mặc một thân đỏ từ trong ra ngoài, không được dùng sắc trắng – vốn là màu của tang phục.

Chẳng lẽ trong cung có tập tục gì quái lạ đến vậy?

Tiêu Trường Ninh trong lòng mắng thầm: Ta để tang cho chính mình không được sao?!

Thẩm Huyền thông minh đến mức khiến người ta nghẹn lời. Dường như nhìn ra nàng nghĩ gì, hắn rút tay về, ánh mắt lạnh đi vài phần:
“À… bổn đốc đã hiểu.”

Tiêu Trường Ninh sắc mặt trắng bệch như tờ giấy:
Xong rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play