Ngoài tường, Thẩm Huyền rõ ràng ngẩn ra trong chớp mắt.
Hắn quá quen với kiểu người như Tiêu Trường Ninh — biết gió chiều nào theo gió ấy, quen nương theo thế mà hành sự. Vốn tưởng nàng sẽ như thường ngày, thừa cơ bỏ đá xuống giếng, nào ngờ nàng lại mở miệng bênh vực Đông Xưởng.
Tức khắc, khóe môi Thẩm Huyền khẽ cong, như có như không nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó hiểu... hình như là vui vẻ?
Phương Vô Kính đứng một bên nhìn mà suýt trật chân — Hán Đốc… cười kìa!
Không phải kiểu cười ngoài cười trong không cười như mọi khi, mà là một nụ cười dịu dàng, chân thành!
“Ngươi!” Vạn An công chúa tức đến bật giọng, nhất thời không tìm được lời phản bác, dưới cơn thịnh nộ lại giơ tay định đánh Tiêu Trường Ninh.
Tiêu Trường Ninh thân thể vốn yếu, phản ứng chậm nửa nhịp, hoàn toàn không nghĩ tới Vạn An công chúa lại tức giận đến mức ra tay. Trong lúc hoảng loạn, nàng chỉ kịp lùi về sau một bước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play