Dì Lưu nói, tên của hắn là Cố Linh Sinh.
Cái tên thật dễ nghe, Doãn Phức bất giác nghĩ.
Có lẽ thấy cậu khóc đến ngây người chỉ biết đờ ra nhìn mình, Cố Linh Sinh cũng không còn băn khoăn việc thứ rơi vỡ có phải là hoa trà hay không nữa, lại hỏi: "Tiền thuốc men bao nhiêu?"
Doãn Phức vẫn không nói gì, chỉ nhìn hắn, thỉnh thoảng lại nấc lên một tiếng.
Nhìn dáng vẻ tủi thân của cậu thêm một lúc, Cố Linh Sinh không biết nghĩ gì, lại hỏi: "Cậu còn đền áo khoác cho cô gái kia nữa nhỉ, bao nhiêu?"
"Tại sao cậu mua hoa trà cho tôi vậy?" Doãn Phức đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi, giọng còn nhấn vào âm tiết cuối.
Cậu vừa khóc xong, giọng còn pha lẫn với tiếng nấc khàn đặc, cộng với chất giọng vốn mềm mại và nhỏ nhẹ của cậu, nghe chẳng ra làm sao, tệ hết chỗ nói. Nhưng cậu không thấy xấu hổ, vẫn nhìn Cố Linh Sinh với đôi mắt đẫm lệ, trong lòng nhất quyết muốn nghe câu trả lời.
Chỉ là, câu hỏi đột ngột này vẫn không làm lung lay được nét điềm tĩnh trên gương mặt Cố Linh Sinh, hắn đáp: "Làm vỡ hoa của người ta, chẳng phải nên đền sao?"
Hắn phát âm chữ "vỡ" (suì) thành "cei", Doãn Phức đến từ miền Nam phải suy nghĩ hồi lâu mới hiểu ý hắn là gì.
"... Ồ."
Chỉ là đền thôi sao, đúng rồi, hai người họ còn chẳng quen biết nhau, ngoài việc đền ra, còn có lý do nào khác nữa chứ? Doãn Phức thất vọng nghĩ.
Cậu đứng dậy, chợt nhận ra câu hỏi của mình thật ngớ ngẩn và đột ngột, trong nỗi thất vọng lại xen lẫn chút ngại ngùng, tự cầm lấy cây chổi hỏng tiếp tục quét, nói như không có chuyện gì: "Phòng y tế có bảo hiểm nên không tốn tiền, áo khoác sáu mươi tệ."
Cố Linh Sinh bèn lấy trong túi ra sáu mươi đưa cho cậu.
"Một nửa là đủ rồi." Doãn Phức rút ra ba tờ mười tệ trả lại.
Thật ra còn mấy tờ tiền lẻ mà Cố Linh Sinh đã nhét cho trước đó, Doãn Phức đã đếm rồi, tổng cộng hai tệ tám hào hai. Cậu bình thường ghét nhất là nợ người khác dù chỉ một chút, nhưng lúc này lại khó xử không muốn nhắc đến, nghĩ bụng ngày mai nhân lúc hắn không ở ký túc xá sẽ lén đặt lên bàn hắn là được.
Một bàn tay đưa tới, nhưng không nhận lấy ba tờ tiền đó, mà giật lấy cây chổi hỏng trong tay Doãn Phức đặt sang một bên, sau đó lại ngồi xuống dùng tay không gom những mảnh lá hoa trà, đất và mảnh sứ vỡ vào xẻng hót rác.
Hắn làm rất nhanh, khi Doãn Phức kịp phản ứng, hắn đã cầm thúng đứng dậy rồi.
"Đi thôi." Hắn đột nhiên nói.
"... Hả?" Đi đâu?
Hắn hơi quay đầu lại: "Không phải cậu muốn chôn nó sao?"
Doãn Phức sững người, đang định hỏi "Sao cậu biết", hắn đã bước đi rồi.
Bóng lưng hắn hòa vào bóng đêm đen kịt, giống như không phải hắn đi vào đêm tối, mà là hắn vốn đến từ nơi đó.
Đại học Công nghiệp thực sự chẳng có chút hơi thở nghệ thuật nào, bên cạnh tòa nhà giảng đường kiểu cũ trồng lác đác vài gốc cây thưa thớt, canh khô trụi lá, xào xạc trong gió se lạnh. Đã tháng ba rồi, vẫn còn một vẻ tiêu điều.
Họ đến khu vườn hoa nhỏ trước tòa nhà cơ điện, đây là nơi có nhiều cây cối nhất trong khuôn viên trường.
Cố Linh Sinh đi đến dưới cây thông trong vườn hoa, đặt xẻng hót xuống đất, cởi găng tay ra, cứ thế cắm tay vào mảnh đất còn vết tuyết, đào sang hai bên.
"Sss..." Doãn Phức nhìn thôi cũng thấy lạnh, không nhịn được kêu lên.
Nghe tiếng, Cố Linh Sinh quay đầu nhìn cậu một cái, rất lâu sau mới quay đầu lại tiếp tục.
Doãn Phức bị nhìn đến căng thẳng, những ngón tay giấu trong áo khoác cũng co lại. Đôi mắt đó quá đỗi sâu thẳm, bị liếc một cái thôi đã như sắp mất mạng, bị nhìn chằm chằm lâu lâu như thế thì càng khỏi phải nói.
Nhưng nghĩ lại, người muốn chôn hoa là mình, để một mình Cố Linh Sinh đào cũng không hay lắm, thế là Doãn Phức vội ngồi xuống --
Nhưng chỉ mới ngồi được một nửa đã bị gọi giật lại.
"Lạnh thì đứng đó." Cố Linh Sinh nói.
"... Hả?" Doãn Phức ngồi được một nửa thì khựng lại trong không trung, cậu nhận ra mình luôn không hiểu được ý hắn.
Rồi Cố Linh Sinh không nói thêm gì nữa, cúi đầu tiếp tục đào.
Hắn mặc một chiếc áo khoác đen, hòa cùng với mái tóc đen, tuyết trên mặt đất chưa tan hết, giữa đen và trắng, Doãn Phức như trông thấy một bức ảnh nghệ thuật.
Doãn Phức xem không ít phim nghệ thuật Hồng Kông, cậu nghĩ nếu bây giờ cậu có máy ảnh để chụp Cố Linh Sinh một tấm, mang đến Hồng Kông biết đâu sẽ được Vương Gia Vệ để ý, rồi cậu sẽ phát tài, bà nội cũng không cần trồng hoa nữa, hai bà cháu cứ việc nằm trên giường đếm tiền là được...
"Hì hì..." Nghĩ đến cảnh đẹp đẽ ấy, Doãn Phức vô tình cười thành tiếng, giây tiếp theo nhận ra mình hơi vô duyên, vội vàng đưa cả hai tay bịt miệng lại.
Lúc này, Cố Linh Sinh cũng đã đào được một cái hố nhỏ, đứng dậy nhìn cậu, hỏi: "Đã xem 'Bá Vương Biệt Cơ' chưa?"
Sao người này biết cậu đang nghĩ đến phim nghệ thuật Hồng Kông?
Nhưng Doãn Phức là người đơn thuần, chưa kịp nghĩ xem câu nói của Cố Linh Sinh đột ngột thế nào, miệng đã hào hứng nói trước: "Tất nhiên đã xem rồi, đó là bộ phim Hồng Kông tôi thích nhất đấy! Cậu cũng thích à?"
Cậu quá phấn khích, đến nỗi tay bịt miệng chưa kịp bỏ xuống đã vội nói, giọng vốn trong trẻo bị bịt trong miệng nghèn nghẹt, kèm với dáng vẻ của cậu, thực sự hơi buồn cười.
Nhưng Cố Linh Sinh giống như người không biết cười, vô cớ nhắc đến "Bá Vương Biệt Cơ" rồi lại không tiếp tục chủ đề này nữa, chỉ thu hồi ánh mắt, hất cằm về phía cái hố nhỏ vừa đào, nói: "Chôn đi."
"... Ồ." Lúc này Doãn Phức mới nhớ ra việc chính, bèn ngồi xuống đẩy những mảnh lá và rễ hoa trà đã bị nát hết vào hố.
Chẳng mấy chốc cậu đã đẩy xong, bỗng một luồng hơi ấm xuất hiện bên cạnh, là Cố Linh Sinh ngồi xổm bên cạnh cậu, đúng lúc tay cậu chuẩn bị chạm vào đất lạnh, hắn đã kịp thời lấp đất vào hố.
Thế là tay Doãn Phức không hề bị lạnh chút nào.
Doãn Phức ngơ ngẩn nhìn động tác của hắn, tò mò hỏi: "Nhà cậu ở đâu vậy? Cũng có tục chôn hoa à?"
Cố Linh Sinh đáp bằng giọng đều đều: "Không phải cậu muốn chôn sao?"
"Không phải nhà tôi có tục này, mà là tôi tự..." Doãn Phức đột nhiên ngừng lại một lát, ngẫm nghĩ lời Cố Linh Sinh, kinh ngạc hỏi: "Sao anh biết tôi muốn chôn?"
Cố Linh Sinh đứng dậy, phủi đất trên tay, nói: "Đi thôi."
Cố Linh Sinh đi quá nhanh, Doãn Phức muốn đi song song với hắn nhưng luôn thất bại, chỉ đành lẽo đẽo đi theo sau hắn, giẫm lên bóng của hắn dưới ánh đèn đường.
Cậu muốn hỏi Cố Linh Sinh có thích "Bá Vương Biệt Cơ" không, tại sao biết cậu muốn chôn hoa, chậu hoa trà đó mua ở đâu, nhưng dường như Cố Linh Sinh rất khó gần.
Tất cả cuộc trò chuyện của họ vừa rồi, dường như đều do Cố Linh Sinh dẫn dắt, chủ đề cậu tự đưa ra, Cố Linh Sinh lại không muốn trả lời.
Doãn Phức bĩu môi, bước chân tiếp theo giẫm lên bóng Cố Linh Sinh nặng hơn một chút.
Cuối cùng cũng đến tòa ký túc xá, Cố Linh Sinh đến chân tường lấy chậu hoa trà đó, đưa cho Doãn Phức.
Doãn Phức nhận lấy, cúi đầu nói một tiếng "cảm ơn".
Cố Linh Sinh ở tầng một, cậu ở tầng bốn, đã đưa hoa rồi thì hai người hoàn toàn hết nợ nần, chia tay lần này sẽ không gặp lại nữa, nỗi thất vọng trong lòng Doãn Phức không biết từ đâu dâng lên.
Chợt nghĩ ra điều gì, Doãn Phức mở to mắt, hỏi: "À đúng rồi, sáng nay cậu đã đưa tôi hai tệ tám hào hai, lát nữa tôi đưa lại cho cậu nhé?" Ngừng lại một chút, ngón tay lo lắng xoa lên chậu hoa trong lòng, lại hỏi: "Mà... gặp nhau một lần cũng thật có duyên, hay là tôi mời cậu ăn khuya đi?"
Chân tường vắng vẻ không có ai, nhưng tòa ký túc xá người ngay gần đó thì lại rất đông người qua kẻ lại, bên tai Doãn Phức vừa yên tĩnh vừa ồn ào.
Nhờ ánh đèn từ tòa ký túc xá, cuối cùng cậu cũng có cơ hội nhìn rõ mặt Cố Linh Sinh. Đường nét sâu thẳm hệt như đôi mắt, khuôn mặt gầy gò như lưỡi dao sắc trong đêm, toát lên vẻ xa cách. Doãn Phức chưa từng gặp người có khí chất như vậy, vừa khiến người ta sợ hãi, vừa làm người ta muốn tìm hiểu khám phá.
"Tại sao?" Cố Linh Sinh đột nhiên hỏi.
"... Hả?" Doãn Phức hoàn hồn, lại không hiểu ý hắn.
Tại sao muốn mời hắn ăn đêm? Hay là tại sao muốn trả lại hắn hai tệ tám hào hai đó? Hay là... tại sao cứ bám lấy hắn? Đâu phải bám đâu, cậu chỉ... muốn kết bạn với hắn thôi.
Tại sao muốn kết bạn với hắn? Doãn Phức cũng không biết, giống như người ta nhìn thấy mặt trăng đều thốt lên một câu thật đẹp, cậu gặp Cố Linh Sinh, cũng vô thức muốn đến gần hắn.
Những điều trong lòng khiến Doãn Phức có chút ngượng ngùng không rõ lý do, cũng không dám nhìn thẳng vào Cố Linh Sinh nữa, nên ánh mắt cậu trượt xuống cổ Cố Linh Sinh.
Doãn Phức sững người, hình như cậu thoáng thấy một vết đỏ sẫm.
"Này, cậu bị thương rồi." Doãn Phức lại ngước mắt lên, lông mày nhíu lại đầy vẻ lo lắng.
Cố Linh Sinh vô thức nhìn xuống rồi lại ngước mắt nhìn cậu. Không biết tại sao, ánh mắt của hắn lần này hơi khác, không còn đen kịt một màu như trước đó, có lẽ là ánh sáng từ tòa ký túc xá rọi xuống, Doãn Phức thấy trong đồng tử hắn có tia sáng nhỏ bé đến không thể nhận ra.
"Mấy tờ tiền lẻ đó cậu cứ giữ đi." Hắn im lặng một lúc rồi nói, quay người định đi.
Hắn rời đi không hề báo trước, Doãn Phức ôm hoa trà đuổi theo nhưng không kịp, đành phải đưa tay nắm lấy mũ áo khoác của hắn, không nắm thì thôi, vừa nắm, cổ hắn lộ ra --
Một mảng lớn những vết đỏ chằng chịt.
Doãn Phức khẽ kêu một tiếng, thực sự bị cảnh tượng rợn người này làm cho giật mình, tay cậu nới lỏng một chút rồi lập tức siết chặt lại, giữ hắn lại nói: "Cậu phải bôi thuốc."
"Không cần—"
"Không được." Doãn Phức kéo hắn lại, theo đà bước đến bên hắn, nhét chậu hoa trà vào lòng hắn, rồi lại nắm lấy tay áo hắn, vừa kéo hắn đi vừa nói, "Phòng tôi có thuốc, tôi bôi giúp cậu, tiện thể trả lại cậu hai tệ tám hào hai đó."
Hương thơm thanh khiết của hoa trà tràn vào mũi Cố Linh Sinh, hắn cụp mắt nhìn ống tay áo bị Doãn Phức kéo.
Hắn biết, từ khi mình cố ý đi đường vòng mấy dặm, chạy qua vài chợ hoa cuối cùng mới tìm được một chậu hoa trà đang nở rộ, hắn đã sai rồi.
Rất lâu trước đây, sư phụ đã nói với Cố Linh Sinh: "Thông minh quá dễ gãy, số mệnh con còn có một tình kiếp."
Tình?
Tuy Cố Linh Sinh tin vào số mệnh hơn bất kỳ ai, nhưng hắn vẫn rất nghi ngờ, rằng sau khi trải qua mười tám năm đầu đời toàn những chuyện dơ bẩn kia, liệu hắn có còn khả năng yêu ai không.
Nhưng sư phụ lại nói tiếp: "Cậu trai đó, sẽ khiến con nhớ cả đời, cậu ấy thích hoa trà, thích 'Bá Vương Biệt Cơ', đến từ miền Nam, rất dễ thương, sẽ đuổi theo con cả đời."
Cố Linh Sinh nhìn chậu hoa trà trong lòng và người đang kéo tay áo mình, hắn nghĩ:
Hình như hắn thật sự đã gặp người đó rồi, người đã được số mệnh an bài, sẽ cùng nhau mình đầy thương tích.