Mùa đông năm 1998 rất lạnh, vì vậy mùa xuân cũng đến muộn hơn thường lệ.
Khi Doãn Phức ngước lên ngó nghiêng chậu hoa trà kia lần thứ n, ngoài thất vọng, cậu chỉ càng thêm thất vọng.
Không những không thấy bóng dáng một nụ hoa nào, cậu còn phát hiện một giọt nước canh rất lạc lõng trên một chiếc lá.
Doãn Phức lờ mờ nhớ ra trưa nay bạn cùng phòng đã ăn mì ăn liền vị thịt kho tàu.
"Tiểu Doãn, lại đang nghiên cứu chậu hoa trà của cậu à?" Thật trùng hợp, bạn cùng phòng đúng lúc đi vào ký túc xá.
Doãn Phức mặt không biến sắc lau vết nước canh đi, cười đáp: "Ừm, vẫn chưa nở hoa, hôm nay trời hiếm hoi lắm mới có nắng, định mang xuống tầng phơi nắng một chút."
"Ồ!" Bạn cùng phòng đột nhiên vỗ đùi một cái: "Trưa nay tôi ăn mì trên bàn này, ăn vội quá, không làm bắn nước vào hoa của cậu chứ?"
"Không đâu." Doãn Phức ôm hoa đến trước mặt bạn cùng phòng, cười nói: "Nhìn này, sạch sẽ mà."
Hành lang tầng một của ký túc xá đông người qua lại, mới đầu tháng ba thôi, mấy chàng trai trẻ choàng vai bá cổ nhau nói chuyện, hơi thở họ phả ra trắng xóa trong không khí vẫn còn lạnh lẽo của miền Đông Bắc.
Doãn Phức cẩn thận ôm chậu hoa trà đi qua đám đông, cậu định ôm hoa ra bãi cỏ bên ngoài ký túc xá để phơi nắng, nhưng —
"Tiểu Doãn ơi!" Dì quản lý ký túc xá ngồi ở cửa bỗng gọi cậu lại.
Doãn Phức dừng bước, đứng thẳng lưng lên, trong lòng thầm nghĩ sao mình đã núp trong đám đông mà vẫn bị phát hiện, nhưng khi quay lại, cậu vẫn nở nụ cười ngoan ngoãn chào: "Chào dì Lưu ạ."
"Chào, chào!" Dì Lưu cười đến nỗi mấy nếp nhăn chồng lên nhau, vẫy tay với cậu: "Lại đây nói chuyện với dì một lát."
Hồi Thâm Quyến vừa trở thành đặc khu kinh tế, con trai dì Lưu đã vào Nam làm việc, giờ đã gần hai mươi năm trôi qua, con trai dì ấy ở miền Nam kiếm được tiền, lập gia đình, năm nào cũng nói chắc chắn sẽ đưa đứa cháu mũm mĩm về quê ngắm tuyết, nhưng năm ngoái thì về nhà vợ ăn Tết, năm nay lại đi du lịch Hải Nam, tóm lại là chẳng về lần nào.
Quê Doãn Phức ở một huyện gần Thâm Quyến, nên dì Lưu thường hay kéo cậu hỏi thăm chuyện ở Thâm Quyến.
Nghĩ đến bà nội ở quê, Doãn Phức không lúc nào có thể từ chối dì Lưu.
"Dạ, dì đợi một chút." Doãn Phức đáp lời, đặt hoa lên bệ cửa sổ hành lang.
May mắn là ký túc xá của trường Đại học Công nghiệp có hành lang mở, đặt hoa trà trên bệ cửa sổ có thể hứng được chút nắng, mà cậu cũng có thể nhìn thấy nó từ phòng quản lý.
Chỉ là trên đầu có thanh phơi quần áo, quần áo mùa đông dày, không vắt khô nước được, nhỏ giọt tí tách.
Doãn Phức ngước nhìn chiếc quần dài màu đen đang nhỏ nước, cẩn thận dịch chậu hoa trà sang trái một chút, tránh những giọt nước rơi xuống từ ống quần.
Thấy cậu đi tới, dì Lưu trêu chọc: "Chả trách mà là sinh viên khoa Sinh học, suốt ngày ôm chậu hoa, lại làm đề tài gì thế?"
"Không phải đề tài, là hoa mang từ nhà đến." Doãn Phức cười giải thích: "Trước khi lên tàu, bà nội nhét cho cháu, bà nói, hoa trà nở, mùa xuân sẽ đến."
Dì Lưu gật đầu khen hay, rồi lại túm lấy cậu hỏi, Thâm Quyến có trồng hoa trà không, con đường nào ở Thâm Quyến có nhiều hoa trà nhất, mấy người làm buôn bán có thích hoa trà không, tóm lại là chuyện gì cũng có thể vòng về Thâm Quyến.
Doãn Phức kiên nhẫn trả lời, thỉnh thoảng lại nhìn về phía chậu hoa trà.
Dù mùa xuân đến muộn, nhưng may là ánh nắng từ phương Đông vẫn đúng hẹn rải xuống mỗi ngày. Lá hoa trà được cậu chăm xanh mướt, dưới ánh nắng càng thêm tươi tốt. Đó là hoa trà tuyệt đẹp, do bà nội tặng cậu, Doãn Phức nghĩ, chắc chắn, chắc chắn phải đợi đến khi nó nở hoa.
Dì Lưu nói chuyện rất hăng say, thấy mặt trời gần lặn rồi mà miệng vẫn chưa ngừng: "Vậy từ Thâm Quyến đến quê cháu có xa không--"
"Ôi!" Doãn Phức đột nhiên bật dậy khỏi ghế, vội vàng chạy ra khỏi phòng quản lý: "Cẩn thận chậu hoa đó--"
Không kịp nữa rồi.
Một chàng trai cất quần áo không cẩn thận, thanh phơi đụng vào chậu hoa, đẩy chậu hoa rơi xuống.
Một tiếng "choang", Doãn Phức khựng lại tại chỗ, theo bản năng nhắm mắt lại.
Sau đó là một tiếng "á" chói tai, Doãn Phức ngẩn ra một giây rồi nhận ra không ổn, vội bước tới, nhoài người ra cửa sổ nhìn xuống.
Chậu hoa rơi trúng một đôi nam nữ đang âu yếm dưới chân tường.
Cô gái bị dính đầy bùn, chiếc áo bông đẹp đẽ mặc riêng cho buổi hẹn hò cũng bẩn, còn chàng trai thì đau đớn ôm cánh tay, nhíu mày nhìn lên.
"Bạn ơi, xin lỗi xin lỗi, tôi không cố ý, áo tôi sẽ đền cho bạn, còn cánh tay bạn có bị thương không? Tôi đưa bạn đến phòng y tế nhé, tiền thuốc để tôi trả, nếu phòng y tế không xử lý được thì chúng ta bắt taxi đến bệnh viện thành phố gần cổng trường!"
Cậu nói một hơi không nghỉ, đôi mắt sáng rực đầy chân thành, cặp đôi đó ngẩn ra vài giây, có vẻ cũng không tiện nổi giận nữa.
Khi chàng trai kia vừa định nói "Thôi không sao", người làm rơi chậu hoa đã mặc chiếc quần vừa thu từ thanh phơi xuống, không xin lỗi lấy một lời, chỉ bỏ lại câu "Mười giờ đến phòng 108" rồi quay người bỏ đi.
"Đệch, cái loại người gì vậy?!" Chàng trai bị rơi trúng lại nhíu mày.
"Bạn đừng chấp người đó!" Doãn Phức vội an ủi một câu, rồi lập tức quay người túm lấy góc áo người kia: "Này, dù hoa là của tôi, nhưng cậu đẩy xuống cũng có một phần trách nhiệm chứ!"
Định giải quyết việc rơi trúng người trước, nửa câu "Tôi còn chưa bắt cậu đền hoa nữa" nghẹn trong họng không nói ra được, nhớ đến chậu hoa trà vỡ tan tành trên đất, lẫn vào với bùn, tim cậu như rỉ máu, đau đớn khôn nguôi.
Người kia cao hơn cậu, to khỏe hơn cậu, chỉ bước một bước đã giật được áo ra khỏi tay Doãn Phức.
Khi hắn quay đầu lại, mái tóc đen vừa khéo phủ trên đôi lông mày đen nhánh, rồi rơi vào đôi mắt đen sâu thẳm, tia nắng đầu tiên của tháng ba tràn ngập cả hành lang nhưng không chiếu lên người hắn, cả người hắn đều u ám thâm trầm.
Vì vậy, trong một khoảnh khắc, Doãn Phức bỗng cảm thấy như mình đã rơi vào một xoáy nước đen kịt, hay có lẽ là một hố đen trong vũ trụ, dù biết rõ rất nguy hiểm, nhưng không thể thoát ra được nữa.
Song cũng chỉ là một khoảnh khắc mà thôi.
Người kia lấy ra từ túi vài tờ tiền nhàu nhĩ nhét vào người cậu, để lại một câu "Có việc gấp" rồi vội vã rời đi.
Những tờ tiền sột soạt rơi từ người Doãn Phức xuống đất, số lượng không ít, đáng tiếc mệnh giá đều là mấy hào mấy xu, một nắm lớn cũng không đáng bao nhiêu.
Thà không đưa còn hơn, giống như khinh thường người ta vậy.
Khi Doãn Phức trở lại ký túc xá, trời đã tối.
Ở Đông Bắc trời tối sớm, có thể đã là buổi tối rồi, cũng có thể chưa đến, nhưng Doãn Phức chẳng có tâm trí đâu mà để ý. Mấy ngôi sao thưa thớt treo trên màn trời đen kịt, Doãn Phức ngước nhìn một cái, lại nhớ đến đôi mắt của người chiều nay.
Rõ ràng vẻ ngoài đẹp trai như vậy, không ngờ nhân phẩm lại tệ đến thế, Đại học Công nghiệp dù gì cũng là trường đại học kỹ thuật nổi tiếng toàn quốc, sao lại có người như thế chứ?
Cậu vừa đưa cặp đôi kia đến phòng y tế, đền tiền thuốc cho chàng trai, rồi đến trung tâm thương mại mua chiếc áo bông mới đền cho cô gái, một chuyến đi, tốn không ít tiền. Mấy tờ tiền lẻ người kia nhét cho cậu còn không đủ một phần lẻ.
Cậu không còn một đồng nào, thậm chí đến cơm tối cũng chưa ăn. Trước cổng trường có rất nhiều quầy hàng rong, nào là ngô luộc nào là khoai lang nướng, nhưng cậu chẳng mua được gì. Không chỉ vậy, khi qua đường cậu còn giẫm phải tuyết chưa tan, ngã một cú đau điếng, xe hơi "bíp bíp bíp", xe đạp "leng keng leng keng", cũng không ai đến đỡ cậu một cái.
Doãn Phức thất thểu trở về ký túc xá.
Cậu đến phòng quản lý mượn dì Lưu cây chổi, khi dì Lưu hỏi cậu "Giải quyết xong xuôi hết chưa", cậu dùng chút sức lực cuối cùng nặn ra một nụ cười, rồi đi về phía chân tường.
Dì Lưu nói người đó tên là Cố Linh Sinh, ở phòng 108, tính tình u ám, dì ấy đã bảy tám mươi tuổi rồi mà mỗi lần gặp người nọ đều vô cớ nổi da gà! Dù sao người ta cũng không dễ tiếp xúc, nói cậu đúng là xui xẻo rồi, chuẩn bị tinh thần tốn tiền đi giải xui đi.
Doãn Phức bước đến chân tường, thấy hoa trà yêu quý của mình cứ thế chết thảm trên nền xi măng.
Cậu ngồi xuống, nhặt một chiếc lá còn khá nguyên vẹn, ngón cái cẩn thận lau bùn trên lá, nhét vào túi. Cậu đứng dậy, quét đống mảnh vỡ vào xẻng hót rác, cũng quét luôn cả mùa xuân chưa kịp đến.
Nhưng đột nhiên "cạch" một tiếng, cây chổi gãy.
Doãn Phức im lặng nhìn đầu chổi gãy cùng với hoa trà nát tươm, nhìn thật lâu, lâu đến mức cậu cảm thấy mình có thể ngồi lên tàu hỏa về nhà xem vườn hoa của bà nội đã trăm hoa đua sắc thế nào, rồi đột nhiên ngồi xổm xuống, ôm đầu gối khóc.
Năm 1981, cậu sinh ra vào đúng thời kỳ cao trào của cải cách mở cửa, cha mẹ cậu dám làm người tiên phong, trở thành những người đầu tiên xuống biển làm kinh doanh. Cha mẹ kiếm được đầy túi, làm ăn đến tận Đông Nam Á, nhưng một lần ra biển gặp bão, không bao giờ trở về nữa.
Có đứa trẻ trong huyện nói cậu không có cha không có mẹ, bà nội bèn cầm chổi đuổi đến tận nhà đứa trẻ đó, quát tháo đòi nhà người ta phải xin lỗi Doãn Phức. Bà cụ không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ cháu trai mình bị ức hiếp.
Khi còn nhỏ, Doãn Phức bị bắt nạt khóc nức nở, bà nội lại hái một bông hoa trà cho cậu chơi, an ủi cậu: "Phức à, đừng khóc, chúng ta sống bình an, ngay cả trời cao cũng không thể bắt nạt được. Nhìn kìa, hoa trà nở, mùa xuân đến rồi."
Cậu vẫn khóc, bà nội bèn hát cho cậu nghe bài đồng dao cậu thích nhất: "Mùa xuân ở đâu nhỉ, mùa xuân ở đâu rồi, mùa xuân ở trong đôi mắt của các bạn nhỏ..."
Bà nội vừa hát bài này, cậu lập tức không khóc nữa, còn theo phản xạ ngây ngô hát cùng bà, hát mãi hát mãi, cậu cũng cười rộ lên, nước mắt rơi vào nếp nhăn của nụ cười trên mặt bà, như thể người khóc là bà nội mà không phải cậu vậy.
Ký ức ùa về theo dòng nước mắt lăn dài, Doãn Phức càng khóc tợn hơn. Dù sao ở đây cũng không có ai nhìn thấy, cậu không quan tâm nữa, muốn khóc hết một trận cho thỏa.
Vì vậy khi bên tai vang lên một tiếng "này" lạnh lùng, cậu cũng chẳng nghe thấy.
Rồi có ai đó khẽ đẩy vào lưng cậu.
Vì lực đẩy, Doãn Phức suýt ngã về phía trước, may mà người kia kịp thời nắm lấy mũ áo khoác của cậu, mới không để cậu lao đầu vào đống "xác" hoa trà.
Sau khi giữ được thăng bằng, Doãn Phức cũng không dám quay đầu lại, sợ người khác nhìn thấy mình khóc lóc. Tuy cậu không phải nhân vật nổi tiếng gì trong trường, nhưng cậu luôn tươi cười với mọi người, đã bao giờ đỏ hoe mắt trước người ngoài đâu chứ.
Cậu hắng giọng, cố làm cho giọng nghẹn ngào nghe bớt rõ ràng hơn, hỏi: "Ai thế?"
Người phía sau không nói gì, Doãn Phức chỉ nghe thấy tiếng quần áo sột soạt, rồi một luồng hơi ấm khuấy động không khí xung quanh, người đó ngồi xuống bên cạnh cậu.
"Cộp" một tiếng, đồ sứ chạm vào nền xi măng, trước mặt Doãn Phức xuất hiện thứ gì đó.
Đêm tối mịt mù, cậu thoạt tiên nhìn không rõ lắm, chỉ cảm nhận được một mùi hương nhẹ nhàng thanh khiết tràn vào mũi, mùi hương quen thuộc khiến cậu nhớ đến bà nội ở miền Nam.
Là một chậu hoa trà đang nở rộ.
Doãn Phức ngẩn người, vô thức quay đầu nhìn người bên cạnh.
Đôi mắt ấy trong đêm tối càng đen kịt hơn, cứ thế nhìn chằm chằm vào cậu, không chớp mắt. Hương hoa trà thơm ngát trong khoang mũi, cậu lập tức quên cả khóc, chỉ vô thức nấc lên, mơ màng chìm vào hố đen sau đôi mắt kia.
Sau một lúc lâu, đôi mắt đen cuối cùng cũng rời khỏi khuôn mặt cậu, nhìn xuống đống đổ vỡ trên mặt đất.
"Là hoa trà, không mua nhầm chứ." Hắn nói.
Giọng hắn rất lạnh, nhưng Doãn Phức lại cảm thấy, dường như cũng không lạnh lắm.