Ý tứ của Từ Kiến Hoa cực kỳ rõ ràng, đơn giản chính là hỏi vì sao Nghiêm Trạch Thừa lại xuất hiện ở đây, vì sao quyết định đồng ý ở bên Từ Bảo Bảo mà không chờ một chút, tìm một người gien xứng đôi khác. Dù sao thì tinh thần lực của Từ Bảo Bảo cũng không đủ, chỉ là cấp E, về sau con hai người sinh ra chắc chắn cũng… không nhất định sẽ xuất sắc.
Ít nhất thì luôn luôn có tỷ lệ đứa con đó sẽ là một người như Từ Bảo Bảo, một cái phế sài.
Sau khi Nghiêm Trạch Thừa nghe Từ Kiến Hoa nói, hơi nheo mắt, khí thế trên người càng phóng ra mạnh hơn: “Vốn tôi có ấn tượng không xấu với con trai của ngài, muốn ở cùng một chỗ với con trai ngài, nhưng nếu ngài đã nói như vậy…” Nói xong câu đó, Nghiêm Trạch Thừa tạm dừng một chút, sau đó cũng không thèm liếc Từ Bảo Bảo một cái, trực tiếp xoay người bỏ đi.
Từ Bảo Bảo: “…”
Từ Kiến Hoa: “…”
Tần Mai đang lén lút quan sát một bên: “…”
Nghiêm Trạch Thừa làm như vậy làm tất cả mọi người Từ gia đều sợ ngây người – bọn họ trăm triệu không nghĩ tới Nghiêm Trạch Thừa sẽ trực tiếp bỏ đi như vậy!
Từ Bảo Bảo đứng trên cầu thang, khóe miệng run rẩy, cảm thấy chính mình chưa bao giờ gặp ai bốc đồng như vậy. Nhưng mà thời gian cũng không cho phép Từ Bảo Bảo ngẩn người, đã sắp đến giờ học rồi. Nhìn bộ dáng không kịp phản ứng của Từ Kiến Hoa, Từ Bảo Bảo thở dài một cái, không nhịn được đi qua vỗ vỗ bả vai của Từ Kiến Hoa, sau đó yên lặng cầm dịch dinh dưỡng đi học…
Nếu Nghiêm Trạch Thừa đã đi rồi thì đương nhiên là người máy quản gia đưa Từ Bảo Bảo đến trường.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT