Từ Bảo Bảo trầm mặc một chút rồi kể hết chuyện lúc trước, từ việc Từ Kiến Quân đến tìm Nghiêm Trạch Thừa đến những lời Nghiêm Trạch Thừa đã nói.
Sau khi nghe xong, cũng không biết Từ Kiến Hoa nghĩ đến điều gì, mày không nhịn được mà nhíu lại, mà Tần Mai lại tương đối thẳng thắn, lập tức nói: “Tuy rằng nói như này có chút không phải, nhưng mà mẹ cảm thấy Nghiêm Trạch Thừa làm rất tốt. Mấy người bên dòng chính Từ gia đó quả thật không phải người mà chỉ là một đám biết áp bức người khác. Thế nhưng lại còn bắt con của mình gả cho kẻ có tiền có quyền… A, ý của mẹ là kể cả gien xứng đôi không hợp cũng bắt con của mình gả cho người khác làm tiểu tam… Thật sự là chuyện xấu gì cũng làm được hết.”
Từ Bảo Bảo lúc trước cũng không biết chuyện này, thế nhưng dựa vào những việc Từ Kiến Quân đã làm năm đó, cậu cũng đã có ấn tượng xấu về Từ Kiến Quân, hiện tại cũng chẳng có ấn tượng tốt với toàn bộ Từ gia – trừ bố của cậu.
Cậu không nhịn được nghĩ rằng người Từ gia chưa bao giờ nghe đến câu nói này sao?
Điều tốt và xấu sẽ được báo đáp, luân hồi của thiên đạo tốt đẹp. Nếu không tin, hãy nhìn lên trời xanh, xem ai được tha thứ bởi trời cao.
Từ Bảo Bảo cau mày, nghe tiếng ồn ào vẫn chưa dừng lại như cũ bên ngoài, nói: “Lúc nãy con đã báo nguy nhưng có vẻ như là cũng chẳng có tác dụng gì, rất nhanh ông ta đã được thả ra. Hay là con gọi Nghiêm Trạch Thừa tới đây?”
Tần Mai lập tức lắc đầu, nói: “Thôi, gọi Nghiêm Trạch Thừa tới cũng chỉ tạo phêm phiền toái cho nó. Bây giờ con cũng chỉ là hẹn hò với Nghiêm Trạch Thừa chứ chưa gả cho người ta, cứ luôn phiền toái nó như vậy cũng không tốt lắm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play