Từ Bảo Bảo mặt đầy máu, tỏ vẻ cậu cũng là nam, cái thứ kia ai mà không có? Cậu không thèm nhìn!
Nhưng mà kháng nghị của cậu hoàn toàn không nói được thành lời – lòng bàn tay như lồng sắt của người nào đó vẫn luôn che miệng cậu kia kìa…
Sau khi Nghiêm Trạch Thừa biết được người đã gọi tên anh ta là Thần Duy, cũng chẳng nói gì, mà ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Thần Duy một cái, rồi mang theo Từ Bảo Bảo trở về. Thân là sĩ quan phụ tá sinh hoạt của anh ta, Thần Duy trước kia dù sao cũng đã chăm sóc cho anh ta, buổi tối nay cũng đúng là anh ta đã lật lọng, những khổ lao này đó cũng quả thật có thể triệt tiêu một chút lửa giận của Nghiêm Trạch Thừa, nhưng mà phần còn dư lại kia, anh ta vẫn muốn trả cho Thần Duy.
Thần Duy nguyên bản còn tưởng rằng Nghiêm Trạch Thừa sẽ trách cứ anh ta, sẽ cứu anh ta, nhưng trăm triệu không nghĩ tới, vậy mà người không nói cái gì đã muốn đi! Chẳng lẽ trong lòng Nghiêm Trạch Thừa không để ý anh ta một chút nào sao? Trong lòng anh ta lo lắng, trơ mắt nhìn thân ảnh cao lớn kia ôm Từ Bảo Bảo càng đi càng xa, rốt cuộc vẫn không nhịn được lên giọng một chút, ủy khuất nói: “Thiếu tướng, nếu anh đồng ý cho em trở lại…”
Nghiêm Trạch Thừa ngắt lời nói: “Không thể nào.”
Sau khi hai người rời đi, Thần Duy rốt cuộc vẫn hết hy vọng.
Trên mặt Từ Khoa nở một nụ cười, anh ta sờ tóc Thần Duy, mỉm cười nói: “Em xem, người kia căn bản không quan tâm đến sống chết của em. Hôm nay cậu ta có thể ở đây làm như không thấy gì rồi bỏ chạy lấy người, ngày mai em bị thay đi, cậu ta phỏng chừng cũng sẽ coi như không phát hiện. Em đi theo cậu ta lâu như vậy, chắc chắn cũng biết, cậu ta cũng không ôn hòa như bên ngoài nói…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT