Từ Bảo Bảo trước khi nấu mì đã cho vào một ít thịt băm, bây giờ mỳ đã nấu xong, hương vị thật sự làm người ta thèm đến nỗi chảy cả nước miếng, cậu xới thêm một bát cơm, há mồm to chuẩn bị ăn thì Nghiêm Trạch Thừa nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh với đôi mắt đầy mong chờ đột nhiên chạy đến, một phát cướp cái bát đi!
Từ Bảo Bảo: “…” ĐCM không phải là cướp đồ ăn đấy chứ? Cái này thì đúng là lẽ trời khó dung*!
(*天理难容: thiên lý nan dung: ngụ ý không thể tha thứ được)
Từ Bảo Bảo mặt đầy kinh ngạc, nhanh chóng muốn nhào lên cướp lại đồ ăn, nhưng mà thân là một người thể chất phế, cậu căn bản không đuổi kịp Nghiêm Trạch Thừa. Nghiêm Trạch Thừa cầm bát mỳ kia lóe một phát đã cách cậu rất xa, anh ta đứng đối diện với Từ Bảo Bảo, vẻ mặt nghiêm túc, cặp mắt màu xám chớp một cái: “Cậu không thể ăn cái này.”
Từ Bảo Bảo kích động: “Vì sao!”
Nghiêm Trạch Thừa chần chừ một chút, thấy trên mặt Từ Bảo Bảo tràn đầy phẫn nộ, mới nói: “Những nguyên liệu mà cậu dùng, đều có thể giết người… Trên những thứ đó có rất nhiều phóng xạ, vốn chỉ có những học sinh học chuyên môn mới mua về để thử nghiệm cách xóa phóng xạ…”
Từ Bảo Bảo: “…Vậy vì sao anh không nói sớm cho tôi biết?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT