Buổi sáng, trời nhiều mây.

Lâm Nghi ngồi một mình trong điện, lật từng trang y chỉ cũ. Trên mỗi tờ đều có dấu ấn son của ngự y Trình Vinh, nhưng kỳ lạ thay không có dấu ngự bút của Hoàng đế.

Nàng từng nghĩ “ý chỉ nội đình” tức là từ Thẩm Dực. Nhưng giờ đây… lại có vẻ như ai đó đang giả mạo lệnh vua.

Một loại chữ viết méo mó, nguệch ngoạc, đóng dấu ngọc tỉ y hệt thật.

Lâm Nghi siết chặt tờ giấy, lòng trầm xuống:

“Nếu không phải ngự bút của Thẩm Dực… thì kẻ nào có thể dùng được ngọc tỉ?”

“Hoặc… chính hắn đang cố tình giấu tay?”


Khi màn nghi ngờ trong lòng nàng chưa nguôi, thì tin dữ lan khắp hoàng cung:

Thái giám tổng quản Lý Chương, đột ngột trúng độc sau khi uống canh dưỡng sinh sáng sớm.

Hắn là người từng trực tiếp chuyển dược liệu của Thái hậu.
Cũng là người phụ trách xuất nhập kho thuốc của Thái y viện.

Lâm Nghi đến nơi, đúng lúc đội ngự y còn đang sơ cứu.

Canh đen nhẻm, bốc mùi đắng. Trong đáy chén có vệt xanh nhạt dấu hiệu của hàn độc gia nhân sâm. Một loại độc chỉ phát tác sau mười lăm phút, nhưng nếu uống lúc đói… sẽ gây tê liệt toàn thân.

Nàng nhíu mày:

“Đây không phải đầu độc để giết. Mà là cảnh cáo.”

Phía sau, giọng trầm lạnh vang lên:

“Trẫm cũng nghĩ vậy.”


Thẩm Dực xuất hiện trong y phục thường nhật, không mang long bào. Hắn bước vào như một cơn gió lạnh, liếc qua Lý Chương đang hôn mê rồi nhìn thẳng vào Lâm Nghi:

“Ngươi có nghi ngờ ai?”

“Ngự y Trình Vinh,” nàng đáp ngay. “Hoặc người giả mạo mệnh lệnh của bệ hạ để tăng liều thuốc.”

“Trình Vinh đã bị nhốt thiên lao. Nếu hắn vẫn có người ngoài tiếp ứng thì…” hắn ngừng lại, ánh mắt sắc lạnh “trong Thái y viện, có nội gián.”

Lâm Nghi nhìn hắn, ánh mắt không giấu nổi lạnh lùng:

“Trừ khi… có kẻ đủ quyền lực khiến mọi dấu hiệu đều hợp pháp.”

“Ngươi nghi ngờ Trẫm?” giọng hắn chùng xuống.

Nàng không đáp.

Im lặng đôi khi còn đáng sợ hơn cáo buộc.
Thẩm Dực bước chậm lại, cúi xuống nhìn vào chén thuốc, rồi đặt một phong thư lên bàn đá.

“Đây là mảnh lệnh bài mà Trẫm thu được từ tay Lý Chương. Không mang ngọc tỉ, nhưng là bản sao khắc tay.”

“Nếu ngươi có thể chứng minh đó là giả Trẫm sẽ giao người cho ngươi điều tra.”

Lâm Nghi cầm lấy, nét chữ thô ráp, lệch lạc. Không phải ngự bút, nhưng lại có một nét quen thuộc nàng từng thấy kiểu viết này trong bức thư của một phi tần bị thất sủng.

Nàng ngẩng đầu:

“Nếu muốn tìm người đủ dã tâm để giết Thái hậu, lại có tay trong Thái y viện…”

“Thần thiếp cần gặp Chiêu Nghi Lục thị.”


Thẩm Dực trầm mặc.
Lục Chiêu Nghi người từng được sủng ái, sau đó bị Thái hậu cách chức, giờ sống tĩnh tu trong Tĩnh Tâm điện.

Hắn không nói đồng ý, chỉ ra lệnh:

“Bắt đầu từ giờ, bất kể ngươi muốn gặp ai, điều tra gì… Trẫm sẽ theo cùng.”

Lâm Nghi mím môi:

“Bệ hạ sợ thần thiếp lật ra bí mật của người sao?”

“Không,” hắn đáp, ánh mắt sâu thẳm.

“Trẫm sợ… có kẻ sẽ ra tay lần nữa với ngươi, mà Trẫm không còn kịp tới.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play