Từ buổi tối hôm đó, Lâm Dịch Thần không còn cố giữ khoảng cách.
Anh không lùi bước khi cô nắm tay. Không né tránh khi cô tựa vai. Và khi cô vô thức gọi: “Dịch Thần…”, anh cũng không nhắc cô thêm hai chữ “anh trai” nữa.

Mọi thứ dường như êm đềm, nhẹ nhàng.
Như thể cuối cùng, họ đã bước đến nơi trái tim mình muốn thuộc về.


Nhưng thế giới bên ngoài lại không hiền hòa như thế.

Bữa cơm gia đình cuối tháng, mẹ nuôi của Lâm Dịch Thần từ thành phố về, cùng dùng bữa với hai người. Khi thấy Tống Vi gắp thịt cho anh, ánh mắt bà khựng lại.

“Con bé này càng lớn càng khéo léo.” Mẹ cười nhẹ, nhưng giọng hơi lạnh.“Cứ như vợ người ta rồi ấy nhỉ.”

Không khí chùng xuống.
Tống Vi cụp mắt, tay hơi run.

Mẹ xoay sang Lâm Dịch Thần, giọng vẫn nhẹ nhàng:

“Dịch Thần, mẹ hỏi thật. Giữa con với Tống Vi… có chuyện gì không?”

Anh buông đũa, ánh mắt điềm tĩnh đối diện bà:

“Có ạ.”

Tống Vi ngẩng phắt lên, tim như ngừng đập.

“Mẹ hỏi cụ thể là... con bé là em gái nuôi của con. Con trả lời mẹ rốt cuộc là em gái, hay là gì khác?”

Anh đáp, không chần chừ:
“Là người con yêu.”


Bữa ăn dừng lại giữa chừng.
Mẹ không nói thêm, chỉ đứng dậy rời bàn.

Tống Vi đuổi theo ra sân, khẽ gọi:
“Dì ơi…”

Mẹ dừng bước, giọng dịu lại:

“Vi Vi, con là đứa ngoan. Từ nhỏ đến lớn, dì luôn nghĩ con xứng đáng với người tốt nhất. Nhưng con và Dịch Thần… từ nhỏ đã xưng hô như anh em, sống dưới một mái nhà. Dù không cùng huyết thống, nhưng ngoài kia người ta không nghĩ thế đâu.”

“Con biết.” Giọng cô rất nhỏ. “Nhưng… con không thể không yêu anh ấy.”

Mẹ không đáp.
Chỉ nhìn cô rất lâu, ánh mắt lẫn giữa thương xót và bất lực.

“Vậy thì... con phải chuẩn bị sẵn tâm lý. Yêu một người, không chỉ yêu trái tim người ấy. Mà còn phải gánh luôn mọi ánh mắt người đời.”


Tối hôm đó, cô ngồi trước gương, nhìn bản thân trong chiếc váy trắng đơn giản. Cô vẫn là cô, mười bảy tuổi, chưa tốt nghiệp, chưa va vấp, chưa có gì ngoài một trái tim dám yêu.

Còn anh, ba mươi tuổi, trưởng thành, có sự nghiệp, có lý trí… và có quá nhiều điều để lo.

Cô ngước lên, thấy anh đứng sau mình từ bao giờ, ánh mắt trầm mặc.

“Em sợ…” Cô thì thầm. “Sợ anh sẽ thấy hối hận.”

Anh quỳ xuống, đặt tay lên đầu gối cô, nhìn thẳng vào mắt cô trong gương:

“Anh chỉ hối hận một điều là đã không yêu em sớm hơn.
Còn bây giờ… dù ai nói gì, anh cũng không muốn quay lại làm anh trai em nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play