Tháng mười hai, thành phố vừa đón đợt tuyết đầu mùa.

Khuôn viên cô nhi viện vang lên tiếng trẻ con nô đùa, tiếng giày sột soạt in trên lớp tuyết mỏng. Trong căn phòng ở góc khu phía Đông, một cô bé chừng bảy tuổi lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, ánh mắt ngây dại nhìn ra khoảng sân trắng xóa.

Không ai gọi tên cô, bởi chẳng ai nhớ cô tên gì.

Hồ sơ ghi: Tống Vi – bỏ rơi trước cổng viện trong một buổi chiều mưa, không người thân, không giấy tờ. Từ ngày đó, cô sống lặng lẽ như một cái bóng, ăn ít, nói ít, cười lại càng ít hơn.

Hôm ấy, Lâm Dịch Thần đến viện để làm tình nguyện như thường lệ. Anh là sinh viên năm cuối ngành y, cao ráo, trầm ổn và luôn cười dịu dàng.

Cô nhi viện đã quen với sự có mặt của anh, nhưng hôm nay anh lại không đến chơi đùa với lũ nhỏ. Ánh mắt anh vô tình dừng lại nơi khung cửa sổ, nơi cô bé nhỏ gầy gò đang ôm gối ngồi nhìn tuyết.

“Cô bé ấy tên gì vậy?” Anh hỏi.

Quản lý thở dài: “Tống Vi. Ít nói, không hòa đồng, cũng chẳng quậy phá. Giống như… không tồn tại.”

Lâm Dịch Thần không biết tại sao mình lại bước đến gần. Nhưng khoảnh khắc anh ngồi xuống đối diện cô, ánh mắt cô bé chầm chậm nhìn anh, như thể có chút mong chờ… rất nhỏ thôi, nhưng rõ ràng là có.

“Em lạnh à?” Anh nhẹ giọng.

Cô bé khẽ lắc đầu. Nhưng môi tím tái, đôi bàn tay nhỏ vẫn ôm chặt gối vải.

Anh cởi khăn quàng cổ, quấn lên cổ cô. Cô không phản kháng, chỉ nhìn anh, ánh mắt như muốn giữ lấy một chút ấm áp lạ lẫm đó.

“Em tên là gì?”

“…Tống Vi.”

“Anh là Dịch Thần.” Anh mỉm cười, giọng trầm thấp, mang theo hơi thở như nắng ấm mùa đông. “Tống Vi, em muốn về nhà không?”

Cô ngơ ngác nhìn anh.

“Không phải về nhà của viện. Mà là... nhà thật sự. Có bữa cơm nóng, có sách đọc, có người đợi em về mỗi chiều.”

“…Nhà?” Lần đầu tiên, giọng cô bé bật ra khỏi cổ họng, nhỏ như gió thoảng. Nhưng ánh mắt không còn mờ đục nữa.

Anh gật đầu.

“Vậy thì…” Cô nói, cẩn trọng như sợ câu trả lời bị cuốn đi mất “Anh... dẫn em đi nhé?”


Năm ấy, anh mười tám tuổi.
Cô bảy tuổi.

Anh nói với cha mẹ: “Con muốn nhận nuôi cô bé này. Tên là Tống Vi.”
Không ai hiểu vì sao. Chính anh cũng không hiểu rõ.

Chỉ biết… ngày đầu tiên Tống Vi về nhà, cô đứng ngoài cửa thật lâu, rồi mới rón rén bước vào, tay vẫn nắm chặt khăn quàng cổ anh tặng.

Ánh mắt cô nhìn anh vẫn im lặng, nhưng không còn vô hồn.

Giống như một hạt mầm bé nhỏ, vừa được gieo xuống lòng đất lạnh.

Và anh… là người đầu tiên cho nó chút nắng đầu tiên của đời mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play