Mùa thu năm ấy, Tống Vi tròn mười bảy tuổi.

Chiếc váy đồng phục không còn rộng thùng thình như xưa, mái tóc dài chấm vai, đôi mắt trong veo đã biết cụp xuống mỗi khi ai đó khen cô “xinh đẹp”. Những rung động thời thiếu nữ âm thầm len vào từng ánh nhìn, từng nụ cười, từng bước chân chầm chậm mỗi khi cô đi ngang qua bệnh viện nơi anh làm việc.

Cô vẫn gọi anh là “anh Dịch Thần”, vẫn giữ thói quen pha sữa cho anh mỗi sáng cuối tuần, vẫn viết giấy nhớ dán lên gương phòng tắm để nhắc anh nhớ mang ô khi trời sắp mưa.

Chỉ khác là... trong ánh mắt cô nhìn anh, đã không còn ngây thơ như một đứa em gái.


Buổi tối hôm đó, anh vừa về nhà sau ca trực, bước vào bếp thì thấy cô đang lưng quay về phía anh, mặc áo sơ mi trắng của anh, tay cầm thìa khuấy nồi cháo nhỏ.

Áo quá rộng, vạt áo rủ xuống gần tới gối, cổ áo trễ xuống xương quai xanh.

Anh hơi sững lại.
Cô quay đầu, mỉm cười:
“Anh về rồi à?”

“Ừm.” Anh ho nhẹ, quay mặt đi, khẽ nói “Mặc áo gì kỳ vậy, lạnh thì nói anh lấy đồ cho.”

“Áo ngủ em để trong máy giặt rồi. Em nghĩ mượn tạm áo anh một chút chắc không sao.” Cô nghiêng đầu, giọng cố tình nhẹ bẫng. “Dù gì em cũng là em gái anh mà. Phải không?”

Anh không đáp.
Nhưng ánh mắt vô thức tránh đi.
Đêm đó, anh mất ngủ.


Dạo này, cô hay ghen.

Cô ghen khi thấy anh đưa đồng nghiệp nữ về nhà sau tăng ca.
Cô ghen khi anh nhận lời đi đám cưới người bạn thân, đi cùng một cô gái khác.
Cô không nói ra, chỉ lặng thinh, nhưng ánh mắt buồn đến mức khiến người khác khó thở.

Một hôm, anh dọn ngăn kéo bàn học của cô, vô tình rơi ra một cuốn sổ tay nhỏ.

Bìa sổ màu lam, dòng chữ “Tống Vi” viết nghiêng nghiêng ở góc dưới.
Anh không có thói quen đọc đồ riêng tư, nhưng một tờ giấy nhỏ rơi ra làm anh chú ý.

“17 tuổi rồi.
Nhưng trong mắt anh, em vẫn là cô bé ngốc ngày nào.
Em không muốn là em gái anh nữa.
Không muốn gọi anh là ‘anh Dịch Thần’ nữa.
Em muốn được anh ôm, như ôm một người con gái, không phải một đứa trẻ.”

Tay anh khựng lại.
Tim chợt co thắt, ngón tay siết nhẹ mép sổ.

Tống Vi... đã lớn rồi.

Không còn là cô bé núp sau cánh cửa ngơ ngác nhìn anh như năm ấy.

Anh biết, biết rất rõ cảm xúc cô dành cho mình.

Nhưng anh không thể, không dám…

Dưới danh nghĩa “anh trai”, anh cho phép bản thân bảo vệ cô, chăm sóc cô, yêu thương cô không giới hạn.
Nhưng một khi bước qua ranh giới ấy…
Anh không chắc mình còn đủ lý trí để dừng lại.


Tối hôm đó, khi anh về tới nhà, đèn phòng cô đã tắt.

Anh đứng ngoài cửa, rất lâu… rồi khẽ gọi:

“Vi Vi.”

Cô không trả lời.

Anh nắm tay lên… nhưng lại buông xuống.

Giọng trầm thấp, khe khẽ vang lên giữa hành lang tĩnh mịch:

“Em lớn rồi thật rồi, Vi Vi…
Nhưng anh thì vẫn chưa sẵn sàng để đánh mất em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play