[Tuyết lớn thật đấy!]

Hai mí mắt của Lâm Nhất Giản đang đánh nhau, chỉ còn một giây nữa là cô thiếp đi thì bỗng bị một giọng nói bất ngờ đánh thức.

Ý thức còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cô vô thức quay đầu sang phía trong tìm nguồn phát ra âm thanh. Đầu óc đã bị cơn buồn ngủ xâm chiếm hơn nửa, bắt đầu khó khăn hoạt động: Hôm nay có tuyết sao?

Trước mắt cô là một khung cảnh đầy vẻ buồn ngủ.

Bên phải cô là một cô gái ăn mặc thời thượng, kiểu tóc được chăm chút kỹ lưỡng, đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê nhưng vẫn ngoan cố giữ khoảng cách giữa gáy và lưng ghế để bảo vệ kiểu tóc, đầu cô ấy cứ gật gù dần xuống. Ngoài cùng, gần sát mép ghế là một ông lão, lúc này đang dựa vào lưng ghế ngủ say, tứ chi duỗi thẳng tạo thành hình chữ X.

Cảnh cả khoang máy bay chìm trong cơn buồn ngủ như vậy cũng là điều dễ hiểu.

Chuyến bay này cất cánh lúc 7 giờ 30 sáng, nghe thì có vẻ là một thời gian dễ chịu, nhưng nếu tính cả thời gian check-in sớm, hành khách phải có mặt ở sân bay từ khoảng 6 giờ. Điều tệ hơn là, đây là thời điểm mà chuyến tàu điện ngầm đầu tiên còn chưa kịp hoạt động nên nếu đi bằng cách khác đến sân bay thì ít nhất cũng phải mất gần hai tiếng. Hôm nay Lân Nhất Giản phải dậy từ 4 giờ sáng. Ăn sáng với rửa mặt ấy hả? Mơ đi. Kịp tạt nước lạnh lên mặt là cô đã coi như tôn trọng bản thân lắm rồi.

Lâm Nhất Giản vừa quan sát khoang máy bay, trong lòng lại dâng lên một cảm giác hết sức kỳ lạ.

Nếu phải miêu tả, thì cứ như thể cô đang nhìn thấy một đám người tí hon màu xanh đang nhảy múa với bộ váy cỏ trước mặt mình vậy — chính là kiểu ảo giác do ngộ độc nấm mà cô vừa xem một blogger mô tả chi tiết trước lúc lên máy bay. Lâm Nhất Giản cảm thấy dùng ví dụ này ở đây thật sự quá chính xác.

Lâm Nhất Giản:?

Cái quỷ gì vậy?!

Cô cảm thấy khoang máy bay chẳng có gì kỳ quặc, ngược lại là bản thân cô mới kỳ quặc. Cái cảm giác vô lý từ đâu tới này là sao vậy? Và cả giọng nói khi nãy cũng lạ quá đi…

Cô không tìm ra người vừa nói chuyện.

Thậm chí còn chẳng có ai đáng nghi cả.

Dù tình huống này đầy kỳ quặc nhưng sau một hồi đấu tranh giữa cơn buồn ngủ và cảm giác bất thường đang trào lên trong tiềm thức, Lâm Nhất Giản đành buông xuôi.

— Chắc là cô đang mơ thôi.

Cô tự tìm đại một cái cớ hợp lý để qua mặt bản thân rồi chuẩn bị ngủ tiếp.

Ghế tựa trên máy bay rõ ràng không được thiết kế cho chiều cao trung bình của con gái. Trước đó Lâm Nhất Giản đã thử đủ mọi tư thế có thể nhưng giờ thì cô dứt khoát từ bỏ việc tựa lưng, và chỉ nghiêng đầu dựa vào khung cửa sổ máy bay là xong.

Trước khi nhắm mắt, cô lại liếc nhìn ra ngoài cửa sổ một cái.

Có lẽ máy bay đã bay qua đoạn mây dày khi nãy, khu vực di chuyển hiện tại có tầm nhìn rất tốt, có thể nhìn xuyên qua vài cụm mây lưa thưa để thấy được khung cảnh mặt đất phía dưới.

Giọng nói không rõ nguồn gốc khi nãy lại vang lên lần nữa, lần này ngữ điệu đầy kinh ngạc hơn: [Đây là… trên trời sao?!]

Lâm Nhất Giản: ?!

Một cơn rùng mình khiến cô hoàn toàn tỉnh táo.

Vì đã có nghi vấn từ trước, lần này cô nhận ra rất rõ ràng — giọng nói đó vang lên từ trong đầu mình.

Một giọng nam trong trẻo vang trong não, một cảm xúc kỳ lạ không thuộc về bản thân nổi lên từ lồng ngực, một câu hỏi nghe đã thấy không bình thường… Đúng là đang mơ rồi! Haha.

Lâm Nhất Giản vừa nghĩ vậy thì lại nghe thấy giọng nói kia đáp lại: [Thì ra là đang mơ à.]

Lâm Nhất Giản: “……!”

Đừng hoảng, gặp chuyện không biết, trước tiên lên Baidu hỏi hoặc đọc sách tìm hiểu cái đã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play