Bên ngoài cửa sổ máy bay là tầng mây dày đặc.
Vì để kịp chuyến bay sớm này, Lâm Nhất Giản đã bị chuông báo thức đánh thức từ bốn giờ sáng. Cô liếc nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ hai lần, rồi không còn hứng thú mà thu ánh mắt lại, định điều chỉnh tư thế cho thoải mái để ngủ.
Ngay lúc chuẩn bị nhắm mắt, cô đột nhiên nghe thấy một giọng nói bên tai: “Tuyết lớn thật đấy.”
Lâm Nhất Giản: ???
Hôm nay đâu có tuyết?
Cô nghi hoặc nghiêng đầu sang một bên, bên trong khoang máy bay yên tĩnh lạ thường, không giống như có ai vừa nói chuyện.
Máy bay bay theo lộ trình định sẵn, tầng mây phía trước trở nên thưa thớt hơn, để lộ mặt đất bên dưới. Lâm Nhất Giản nghe thấy giọng nói kia trở nên kinh ngạc: “Đây là… trên trời sao?”
Lâm Nhất Giản: “……!”
Cô kinh hãi phát hiện ra giọng nói ấy phát ra từ trong đầu mình.
#Ôn thi cuối kỳ dùng não quá mức sẽ dẫn đến ảo thính sao?#
#Trong đầu xuất hiện giọng nói của người khác, lại còn là giọng con trai, là chuyện gì vậy?#
#Tự chẩn đoán bị đa nhân cách#
#Làm sao xác định bản thân không mắc rối loạn nhân cách?#
…
#Nhân cách thứ hai của tôi hình như (gạch bỏ) là một tên thiểu năng (gạch bỏ) hơi thiếu kiến thức thường thức#
Sau khi trải qua quy trình tự chẩn đoán bệnh nan y theo tiêu chuẩn trên mạng kiểu “từ nhập môn đến xuống mồ”, Lâm Nhất Giản cuối cùng cũng chấp nhận sự thật rằng trong người mình có thêm một linh hồn của một thiếu tướng trẻ từ thời cổ đại xuyên đến hiện đại.
Và sau đó——
“10 tác hại khi ngồi lâu”, “Từ bỏ vận động – một kiểu tự sát từ từ”, “Tập thể dục giúp bạn thông minh hơn đấy”…
Lâm Nhất Giản nhìn từng tiêu đề câu view trên mạng, lại nhìn thân thể mình, nhất thời rơi vào cuộc đấu tranh nội tâm kịch liệt.
Não bộ: Cơ thể à, mày nên vận động chút đi.
Cơ thể: Không, tao từ chối.
Lâm Nhất Giản: “……”
Cô chọn cách cầu cứu từ bên ngoài: “Lý Duy Chiêu!”
Giây tiếp theo, quyền kiểm soát cơ thể bị người khác tiếp quản. Lâm Nhất Giản trơ mắt nhìn cơ thể mình đứng dậy một cách cực kỳ thành thạo, thay đồ, xỏ giày chạy bộ, rồi ra khỏi nhà.
Gió nhẹ lướt qua má, nắng sớm len qua kẽ lá rọi lên mặt ấm áp dịu dàng.
Dù không phải bản thân đang điều khiển cơ thể, Lâm Nhất Giản vẫn không kìm được mà nheo mắt tận hưởng sự dễ chịu ấy. Cô phải thừa nhận rằng vận động đôi khi cũng là một chuyện vui vẻ, ngoại trừ——
“Lý Duy Chiêu! Anh lại ra ngoài mà không bôi kem chống nắng nữa đúng không?!!”
Lý Duy Chiêu: “……”
Chuyện phiền phức vậy, ai mà nhớ cho nổi chứ?
---
Tag nội dung: hoán đổi linh hồn, một lòng một dạ, xuyên không, đời thường
Ý chính: Nỗ lực sẽ được đền đáp.