03
Sau khi về đến nhà, việc đầu tiên tôi làm là gọi điện thoại cho em gái ở quê, hỏi thăm tình hình sức khỏe của mẹ. Nghe nói trước đó bà nhập viện, tôi đã lén về vùng quê ở huyện thành, đến bệnh viện thăm bà, nhưng không dám để bà phát hiện.
Kể từ khi come out với gia đình vào hai năm trước, tôi chưa từng thực sự trở về nhà. Không phải là không muốn về, mà là không thể. Mỗi khi nhìn thấy tôi, mẹ lại trở nên kích động.
Bà cũng là một người phụ nữ số khổ, chồng bà, cũng tức là cha tôi mất sớm, để lại tôi và em gái, trớ trêu thay, tôi lại là đứa “không nên thân”, không thể cưới vợ sinh con như “người bình thường”. Mẹ luôn cảm thấy có lỗi với người cha đã khuất, tôi trở thành như vậy, theo bà thì dòng dõi bên nội coi như đã tuyệt tự.
Tôi tên Lý Thu Huyền, em gái tôi tên Đông Huyền. Tên chữ thế hệ của bọn tôi là “Huyền”, chỉ vì tôi sinh vào mùa thu, em gái sinh vào mùa đông, bèn đặt cái tên như vậy, có thể nói là rất tùy tiện.
Đông Huyền nói với tôi, bệnh tình của mẹ đã ổn định, chắc không có gì đáng ngại. Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm. Dù sao đi nữa, bà cũng là người sinh ra và nuôi tôi lớn, tôi không hề trách bà, có lẽ chăng... chỉ hơi bất lực thôi.
Tôi không phải kiểu người tràn đầy năng lượng tích cực, không phải kiểu nhiệt huyết xông pha trên đường đời. Mỗi khi gặp phải chuyện khiến bản thân bất lực, tôi vô thức không nghĩ đến nó, không chống cự, cũng không tranh giành, giống như một tảng đá ngầm dưới biển, mặc cho sóng gió xung quanh dữ dội thế nào thì vẫn sừng sững bất động, chờ đến ngày bị bào mòn.
04
Căn hộ có hai phòng ngủ, mỗi phòng tôi đều đặt một chiếc giường. Lúc đầu sắp xếp như vậy là vì lờ mờ nghĩ nhỡ đâu có ngày người nhà ghé qua. Mặc dù thực tế mẹ sẽ không đến thăm tôi, thậm chí còn không cho Đông Huyền tìm tôi.
Trên chiếc giường tôi ngủ, chăn được gấp vuông vắn chỉnh tề, giống như con người tôi vậy, khuôn phép cứng nhắc. Tôi thay quần áo, treo bộ vest mặc ban ngày vào tủ.
Bước vào bếp, trong ấm đun nước không còn một giọt, tôi dứt khoát mở vòi nước hứng một ly nước uống, sau đó hứng đầy nước vào ấm rồi bật công tắc.
Giữa trưa công ty chỉ có hơn một tiếng nghỉ ngơi, hầu như không thể ngủ được.
Lúc trẻ tôi có thể dễ dàng giữ tỉnh táo suốt cả ngày, mấy năm nay không biết là do tuổi tác hay suốt mười năm trời ngày nào cũng phải làm việc với những con số và chứng từ khô khan khiến tôi cảm thấy mệt mỏi, ngày càng dễ buồn ngủ vào buổi trưa. Nếu nằm gục xuống bàn chợp mắt vài phút, buổi chiều đi làm lại càng mơ màng, đành phải uống cà phê để cố chống. Từ sáng đến tối, có thể uống đến ba, bốn tách.
Hiệu quả giữ tỉnh táo của cà phê không kéo dài, buổi tối về đến nhà lại buồn ngủ dữ dội, tôi luôn có thói quen ngủ một lát trước, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Hình như tôi đã ngủ rất lâu, trước khi ngủ trời còn tờ mờ sáng, đến khi thức dậy đã hoàn toàn sụp tối. Giường kê sát ban công, không kéo rèm cửa, nhìn ra ngoài cửa sổ từ tầng mười lăm, bầu trời không đen kịt mà tỏa một thứ ánh sáng màu cam ấm áp. Tôi biết, đó là ánh đèn của thành phố.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Bước vào bếp, nước đun trước khi ngủ đã nguội từ lâu, đưa tay chạm vào thành ấm, không thấy chút hơi nóng nào. Bây giờ tôi không muốn uống nước nữa, tiếng bụng kêu nhắc nhở tôi cần quan tâm đến một chuyện khác.
Tám giờ rưỡi, đã quá giờ ăn tối bình thường.
Tôi xỏ giày, xuống lầu.
05
Căn hộ tôi mua nằm ở ngoài cùng khu dân cư, thuộc tòa nhà sát mặt phố. Tầng một của tòa nhà không có hộ dân nào ở, toàn bộ đều là cửa hàng cho thuê, quán ăn thì lại càng nhiều. Con phố nhỏ dưới lầu gần như trở thành phố ẩm thực, cứ đến giờ cơm là đủ mùi thức ăn thơm nức bay xa, khiến người ta đói bụng.
Theo thường lệ, tôi đến quán ăn Đông Bắc quen thuộc. Tuy nơi này là miền Nam, nhưng lại có rất nhiều người Đông Bắc, nhất là những người mở quán ăn. Tôi cũng lạ, không hợp khẩu vị địa phương hay quê nhà lắm, trái lại khá thích các món miền Bắc, có lẽ là vì mùi vị đậm đà.
Gần như vừa bước vào quán, tôi đã sững người. Trình Việt ngồi ở chiếc bàn trong cùng, quay mặt ra cửa, cậu ngẩng đầu lên, trùng hợp chạm phải ánh mắt dò xét của tôi, nở một nụ cười hết sức tự nhiên. Tôi cũng cười đáp lại rồi ngồi xuống cái bàn phía trước cậu.
Quán ăn rộng chừng 20 mét vuông, mỗi bên kê ba chiếc bàn chữ nhật dài, vào giờ cao điểm đông khách, ông chủ sẽ kê thêm vài chiếc bàn ngoài vỉa hè. Nhưng bây giờ, trong quán chỉ có hai mống khách bọn tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi ra ngoài ăn cơm mà gặp Trình Việt.
Gần như ông chủ biết rõ tôi sẽ gọi món gì, chỉ hỏi một câu: - Vẫn như cũ đúng không?
- Ừm.
Sủi cảo nhân thịt heo cải thảo, rau củ xảo* và một đĩa miến trộn lạnh kiểu Đông Bắc, tôi thường chỉ gọi những món này.
(*Địa tam tiên: ba loại rau củ xào gồm cà tím, khoai tây, ớt xanh)
Sau khi ngồi xuống, tôi mới nhận ra mình và Trình Việt đang ở trong một tình huống không gian hơi kỳ lạ. Mỗi người bọn tôi chiếm một cái bàn, nhưng lại ngồi đối diện nhau, hai cái bàn cách nhau không xa, có thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt đối phương.
Tôi do dự, nếu là người quen thì có lẽ ngồi chung một bàn sẽ tốt hơn? Nhưng quan hệ không thân thiết, tự nhiên đi qua ngồi thì có vẻ đường đột, biết đâu Trình Việt cũng không muốn.
Đây chính là sự xảo quyệt trong cách nghĩ của tôi. Tôi không quen quá chủ động và thể hiện sự nhiệt tình trong việc phát triển mối quan hệ, nhưng trong tiềm thức lại đẩy cảm xúc này cho đối phương, như thể đang nghĩ cho người khác vậy.
Thế là chúng tôi cứ duy trì khoảng cách hơi ngại ngùng không ai chịu bước ra này, mỗi người ăn trên bàn của mình. Thỉnh thoảng đồng thời ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt nhau, rồi trao nhau một nụ cười hiểu trong bụng nhưng không nói ra.
Tóc mái của Trình Việt hơi dài, khi cúi đầu sẽ xõa xuống, tôi cảm thấy đây là kiểu tóc mà chỉ sinh viên mới thích để. Tôi còn phát hiện ra một điều, khi cậu cười sẽ có nếp nhăn ở đuôi mắt, hơn nữa còn khá rõ, lan ra theo đuôi mắt hai mí. Mặc dù vậy, nụ cười của cậu vẫn toát lên vẻ tươi tắn và tràn đầy sức sống, thoạt nhìn người ta không thể nhận ra ngay là người đã bước sang hàng “ba”.
Hình như tôi lại càng hâm mộ cậu.
06
Có lẽ cậu cũng không đến sớm hơn tôi là bao, thời gian chúng tôi ăn xong cũng gần như nhau.
Tôi vừa chuẩn bị đi, cậu vừa hay đi ngang qua tôi. Lúc này không có lý do gì để cố tình tránh né nữa, chúng tôi cùng bước ra khỏi quán. Tôi không biết cậu đi đâu, nếu về tiệm sửa xe của cậu thì không cùng hướng với tôi; nếu về nhà... tôi càng không rõ địa chỉ nhà của cậu. Dù sao đi vài bước nữa là tôi phải về khu dân cư nhà mình, đành phải đường ai nấy đi.
Điều bất ngờ là, cậu đi theo tôi vào tận cổng khu dân cư.
- Cậu cũng ở đây à?
Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Đúng rồi, tôi vừa mới chuyển đến.
Dường như cậu cũng không ngờ tới: - Còn anh?
- Tôi dọn đến đây từ năm ngoái.
Tôi biết cậu vào cuối năm ngoái, lần đầu tiên đến tiệm sửa xe của cậu, hình như là để thay pin chìa khóa xe. Sau này bảo dưỡng, rửa xe cũng đều đến chỗ cậu.
- Tôi còn tưởng anh ở khu dân cư “Thiên Thành” chứ.
Cậu tỏ vẻ bừng tỉnh. ( app TYT - tytnovel )
Khu dân cư “Thiên Thành” nằm cạnh khu nhà tôi, cũng là một khu dân cư lớn. Tôi lập tức hiểu ra tại sao cậu lại hiểu lầm như vậy. Con phố này có hai tiệm sửa xe, một tiệm gần khu nhà tôi ở, tiệm còn lại là của cậu, gần “Thiên Thành”, có lẽ đa số khách hàng của cậu là hộ dân ở khu bên cạnh.
Nhận ra sự hiểu lầm của cậu, tôi đùa hỏi: - Vậy sao cậu không ở “Thiên Thành”?
- Bên này gặp được chủ nhà tốt hơn.
Vừa nói, Trình Việt lại nở nụ cười tươi tắn.
Xem ra là cậu thuê nhà.
Sau khi vào khu dân cư, tôi phát hiện cậu không chỉ ở cùng khu với tôi mà còn ở hai tòa nhà liền kề, tòa nhà của cậu cũng nằm sát mặt phố. Cậu nói mình sống ở tầng năm.
Các tòa nhà ở đây đều có cấu trúc như nhau, hai thang máy bốn căn hộ, nhưng bốn căn hộ lại có kiểu dáng khác nhau, hai căn hộ ba phòng ngủ lớn, một căn thuộc kiểu hai phòng ngủ như tôi mua, và căn còn lại là một phòng ngủ.
Nếu cậu không ở ghép với ai, tôi đoán có lẽ sẽ thuê căn một phòng ngủ hoặc hai phòng ngủ. Đoán xong tôi cảm thấy mình thật rảnh rỗi.
Tôi vào tòa nhà của mình trước, vẫy tay chào cậu, cứ thế mà tách ra.