Lư Huệ Chi đã vận dụng hết mọi mối quan hệ có thể để chuyển Trần Hạ Vọng vào học tại trường trung học số một thành phố Bối.
Người phụ nữ nào rồi cũng đến lúc già đi, khi đó nhan sắc phai tàn cũng là lúc đánh mất đi tất cả vốn liếng và sự tự tin để dựa dẫm vào người khác. Nếu những gì bà ta có trong tay bây giờ không đủ để đảm bảo cho cuộc sống an nhàn nửa đời còn lại, lúc đó hậu quả sẽ ra sao, bà ta thực sự không dám nghĩ tới.
Xuất phát từ văn hóa quê nhà, quan niệm "nuôi con để dưỡng già" đã ăn sâu vào tâm khảm của bà ta. Chỉ là khi mới chân ướt chân ráo lên thành phố lớn tìm chỗ dựa, bà ta không thể mang theo đứa con nhỏ của mình, đó chẳng khác nào là một gánh nặng.
Sau khi cuộc sống dần ổn định và trở nên sung túc thì bà ta lại càng tìm cách phủi sạch hình ảnh ngôi làng nhỏ bé ra khỏi tâm trí, thậm chí là còn cố tình quên luôn cả đứa con trai bé bỏng của mình, như thể bằng cách đó bà ta mới có thể xóa sạch đi quá khứ nghèo khó của mình.
Nhưng Lư Huệ Chi không ngờ Trần Hạ Vọng lại tự tìm đến bà ta, và cậu ta còn dắt theo ông lão họ Trần đang mang bệnh nặng.
Ông lão Trần được chẩn đoán mắc ung thư giai đoạn cuối. Lư Huệ Chi đương nhiên chẳng hề có ý định tốn tiền chữa trị cho ông cụ, chuyện chữa trị căn bệnh này chẳng khác nào là cái hố không đáy, bà ta lấy đâu ra tiền để lấp vào chứ?
Nhân lúc hai mẹ con gặp nhau khi Trần Hạ Vọng đang tuyệt vọng nhất, Lư Huệ Chi bèn đưa ra một "cành ô liu", bà ta bảo cậu cứ bỏ mặc ông cụ ở quê và không cần quan tâm nữa, rồi chuyển lên thành phố Bối sống cùng bà ta.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play