Những lời Tạ Lan Thiền khiến Lâm Đông Thanh không khỏi so sánh giữa Tạ Dương Kiệt và Trần Hạ Vọng.
Một người từ nhỏ đã được cha mẹ nâng niu, chiều chuộng; một người thì cha mất sớm, còn mẹ cũng bỏ đi biệt tích.
Một người được gia đình chu cấp đầy đủ cho ăn học nơi đô thị phồn hoa, hưởng thụ mọi tiện nghi, lại còn được đi học thêm cả trong kỳ nghỉ; một người thì phải dậy từ lúc gà gáy, lội bộ hai tiếng đồng hồ trên con đường làng gập ghềnh để đến trường, lòng luôn đau đáu nỗi lo cho ông nội đang bệnh tật, nằm liệt giường.
Một người chỉ biết đòi quà vặt, đồ chơi, chẳng thiết tha gì sách vở; một người thì phải khắp nơi tìm mượn sách để đọc, đến tờ giấy nháp cũng phải tiết kiệm dùng đi dùng lại đến ba lần.
Một người vì được nuông chiều mà sinh hư; một người lại phải trưởng thành sớm trong gian khó.
Lâm Đông Thanh bỗng tự hỏi, với một người em họ trái ngược hoàn toàn như vậy ngay bên cạnh để so sánh, liệu Trần Hạ Vọng có bao giờ cảm thấy tủi thân hay không?
Giữa đêm khuya thanh vắng, có lúc nào cậu ta thấy bất lực đến nghẹn lòng hay không?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT