Ánh nắng rực rỡ xuyên qua tán cây, rải xuống con đường đất bụi mờ.

Tôi lạch bạch chạy sau lưng Lý Thiên Minh, thở hồng hộc như sắp tắt thở tới nơi.

> “Khoan... khoan đã... huynh đi chậm chút coi... tôi sắp chết thiệt rồi nè!”

Lý Thiên Minh không quay đầu lại, bước chân vẫn vững vàng, thản nhiên như thể tôi chưa từng tồn tại.

> “Không theo kịp thì tự nằm đó chết đi.”

Giọng hắn lạnh băng, dứt khoát.

Nhưng tôi biết — trong lòng hắn chắc chắn đang lầm bầm chửi tôi thậm tệ.

Chậc, ai biểu tôi... là tác giả đâu?

Anh có ghét cũng phải chịu thôi!

Đi mãi, trước mắt hiện ra một cổng thành lớn, trên cổng treo tấm biển gỗ đã phai màu: "Tuyệt Vân Thành".

Nơi này, theo cốt truyện tôi viết, chính là điểm khởi đầu cho những kẻ phàm nhân muốn tu luyện.

Mỗi năm, Tuyệt Vân Tông — một tông môn nhị lưu, sẽ tổ chức chiêu mộ đệ tử từ các thành trấn lân cận.

Nếu may mắn được chọn, sẽ được nhập môn, bắt đầu con đường tu luyện gian khổ.

Tôi nhìn mà mắt sáng rỡ:

> “Ôi má ơi, vậy là tới đúng chỗ rồi!! Mau đi ghi danh thôi!”

Lý Thiên Minh lạnh lùng bước thẳng vào thành, còn tôi thì lăng xăng chạy theo như con nhím nhỏ bám đuôi chó sói.

Tại quảng trường Tuyệt Vân Thành

Một dòng người đông đúc xếp hàng dài, ai nấy đều mặt mũi căng thẳng.

Phía trước, một đám trưởng lão của Tuyệt Vân Tông ngồi chễm chệ, khí tức nhàn nhạt nhưng vẫn đủ áp bức người thường không dám ngẩng đầu.

Bên cạnh bọn họ, đặt một quả cầu trong suốt — "Trắc Thí Linh Cầu".

Chỉ cần chạm tay vào, nếu có linh căn, nó sẽ phát sáng.

Nếu không... thì cút thẳng về làm ruộng đi.

Tôi hít sâu, tự nhủ:

> “Không sao, mình là nhân vật chính! Mình... mình... mình chỉ là phàm nhân thật sự thôi mà...”

Tự an ủi mình xong, tôi quay sang nhìn Lý Thiên Minh.

Hắn đứng đó, lưng thẳng, gió thổi qua tóc hắn bay nhẹ.

Dù toàn thân đơn bạc, chẳng có chút pháp lực nào, nhưng khí chất như một lưỡi đao cắm ngược vào trời xanh, khiến mấy người xung quanh không tự chủ được mà né tránh.

Quỷ Vương là Quỷ Vương.

Dù bị giáng làm phàm nhân, khí thế bá đạo vẫn ngấm trong máu hắn.

Tới lượt chúng tôi.

Một vị trưởng lão lười nhác phất tay:

> “Tiếp theo, mau mau!”

Tên phía trước tôi đưa tay chạm vào Linh Cầu — một luồng ánh sáng nhàn nhạt hiện lên.

Trưởng lão gật đầu:

> “Nhị phẩm linh căn, miễn cưỡng cho qua.”

Tên kia vui mừng khôn xiết, khom lưng cảm tạ rồi lui ra.

Đến tôi.

Tôi hít một hơi, tay run run đặt lên Linh Cầu…

Bặt vô âm tín.

Không có ánh sáng.

Không có gì hết.

Không khí như đông cứng lại.

Vị trưởng lão nhíu mày, gõ gõ tay lên bàn:

> “Không có linh căn? Phế vật. Biến.”

Tôi ỉu xìu, lủi thủi bước xuống, mặt mũi như chó cún bị chủ mắng.

Kế đến là Lý Thiên Minh.

Hắn điềm nhiên tiến lên, không chút ngập ngừng, đặt tay lên Linh Cầu.

Ầm!!

Linh Cầu rung mạnh, ánh sáng bắn ra bốn phía, tạo thành từng tia chớp nhỏ!

Cả quảng trường náo động.

Vị trưởng lão suýt bật khỏi ghế, hét to:

> “Thiên... Thiên cấp linh căn!!”

Mọi ánh mắt đổ dồn về Lý Thiên Minh, kinh ngạc, ngưỡng mộ, thèm khát.

Chỉ có tôi đứng một góc, cười trừ:

> “Dĩ nhiên rồi, tui tạo ra mà...”

Ngay lập tức, một trưởng lão áo trắng bước tới, ánh mắt nóng rực nhìn Lý Thiên Minh:

> “Ngươi! Theo ta! Ngươi có tư cách vào thẳng nội môn!”

Tôi thò đầu ra, vẫy tay:

> “Ê ê, tui cũng đi theo được hông? Tui là bạn đồng hành á!”

Trưởng lão liếc tôi một cái, phun ra một câu:

> “Phế vật như ngươi? Quét sân cũng không đủ tư cách!”

Tôi: “...”

Muốn khóc thật sự.

Thế nhưng, điều không ai ngờ tới là…

Lý Thiên Minh, kẻ lạnh lùng, cao ngạo kia — khẽ liếc về phía tôi một cái.

Ánh mắt thản nhiên, rồi hắn hờ hững nói:

> “Người này... theo ta.”

Cả đám người trợn tròn mắt.

Trưởng lão lúng túng, nhưng không dám trái ý thiên tài hiếm có vừa vớt được, chỉ đành miễn cưỡng gật đầu:

> “Được... được...”

Tôi hí hửng chạy lại, vỗ vai hắn một cái:

> “Huynh đúng là... quý nhân của đời tôi!”

Lý Thiên Minh lạnh tanh phun ra một câu:

> “Đi cách ta ba bước, làm ồn thêm một lần nữa, tự lo hậu sự.”

Tôi: “...”

Gặp người quen mà như gặp kẻ đòi mạng vậy đó.

Trên bậc thềm cao, ánh tà dương trải dài bóng hai người.

Một thiên tài ẩn mình, một phế vật tự vác mặt đi theo.

Vận mệnh bắt đầu lặng lẽ xoay chuyển — từng vòng, từng vòng…

> “Nghiệp đã gieo... thì ta gánh luôn!”

Tôi ngẩng đầu, miệng cười toe toét, chẳng biết tương lai phía trước sẽ hỗn loạn tới cỡ nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play