Tác Giả : Truyền Nhân Mỏ Hỗn
Tên Truyện : Gieo Nghiệp Thành Tiên
Nhân Vật Chính : Lý Thiên Minh
Tôi ( tác giả , cải nam trang ) : Đỗ Tiểu Ngọc
Kèm theo vài nhân vật phụ : Đường Mặc , Tử Hân , ... vân vân mây mây
Truyện thuộc thể loại : Hài hước , huyền huyễn , tu tiên tông môn , xuyên nhanh , cổ đại , …
-- 1. Cái Chết Của Quỷ Vương --
Gió đen cuồn cuộn, trời đất nhuốm màu máu.
Giữa chiến trường hoang tàn, một bóng đen chậm rãi bước đi, áo bào đen phất phơ, mỗi bước chân tựa như giẫm nát linh hồn của vạn sinh linh.
Lý Thiên Minh — Quỷ Vương mà thế gian run sợ — không cần vung kiếm, chỉ khẽ nhếch môi, thốt ra một chữ lạnh lẽo
“Giết.”
Ầm!
Một đạo lôi đình đen kịt xé rách bầu trời, đánh thẳng xuống đoàn quân phía trước. Không một tiếng kêu la, chỉ còn lại tro tàn và mùi máu tanh nồng.
Những kẻ còn sống sót quỳ mọp dưới đất, toàn thân run rẩy, mắt ngập tràn tuyệt vọng.
Họ không dám ngước lên. Không ai dám.
Trong mắt Lý Thiên Minh, những sinh mệnh ấy chẳng khác nào con sâu cái kiến. Hắn bước qua từng xác người, ánh mắt lãnh đạm, bàn tay thon dài vương vệt máu như chạm vào thứ vô hình.
Chinh chiến khắp cửu thiên thập địa, ta vô địch thiên hạ.
Thần Phật cũng không cứu nổi bọn ngươi.
Một nụ cười khinh miệt lướt qua môi hắn.
Nhưng chính vào khoảnh khắc đó —
Bầu trời nứt ra một khe hở.
Một luồng sức mạnh khủng khiếp, tựa như nghiệp lực tích tụ hàng vạn năm, ập xuống không báo trước. Không tránh, không đỡ — sức mạnh ấy xuyên thẳng qua hồn phách của hắn.
Thân thể Lý Thiên Minh run lên dữ dội. Cảnh vật mờ dần, cảm giác băng giá luồn vào từng tế bào.
Trong mơ hồ, hắn nghe thấy một giọng nói vang lên từ hư không:
“Kẻ gieo sát nghiệt, sẽ phải chịu sát quả.Từ nay, ngươi – Lý Thiên Minh – phế bỏ tu vi, đọa lạc trần gian, muôn đời chịu khổ.”
Cõi hồn chìm vào vực sâu tối tăm.
…
Một cơn đau thấu xương đánh thức hắn.
Lý Thiên Minh mở mắt. Một không gian xa lạ. Hắn cảm nhận được sự khác biệt. Không phải là sự tôn nghiêm của Quỷ Vương, không phải là sức mạnh vô biên trong tay. Hắn chỉ thấy một cơ thể yếu đuối, những cơ bắp mềm yếu, không có chút ma lực nào để bảo vệ chính mình. Hắn đứng lên, loạng choạng như một người mới sinh ra, chân tay run rẩy không còn chút khí thế.
“Chuyện gì xảy ra? Ta… ta đang ở đâu?”
Tự hỏi bản thân trong sự hoang mang, Lý Thiên Minh nhận ra rằng mình đã không còn là Quỷ Vương tàn bạo nữa. Hắn không còn khả năng làm chủ vạn vật, không còn sức mạnh để khuất phục thế giới. Hắn đã bị phàm hóa.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy bầu trời trong xanh, không giống với thế giới mà hắn đã quen thuộc. Một cảm giác xa lạ tràn ngập trong lòng. Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong đầu hắn:
“Ngươi đã mất tất cả rồi. Quay lại từ đầu, chịu quả báo của nghiệp chướng.”
Lý Thiên Minh nhìn quanh, không thể tìm thấy nguồn gốc của giọng nói, chỉ biết rằng giờ hắn phải làm lại từ đầu. Một cuộc hành trình mới bắt đầu, nhưng vô cùng khó khăn.
Thế giới khác - Hiện thực
Tại một góc nhỏ chật hẹp, một người trẻ tuổi — tôi, ngồi trước màn hình máy tính, tay lướt nhanh trên bàn phím.
Ánh mắt tôi sáng rực, miệng lẩm bẩm:
“Được rồi, Lý Thiên Minh. Từ giờ mày làm phàm nhân nha. Muốn mạnh lại thì tự bò đi.”
Trên màn hình, những dòng chữ miêu tả cảnh Quỷ Vương bị giáng hạ thành phàm nhân hiện lên rành mạch.
Tôi nhoẻn miệng cười khoái chí, còn vỗ ngực:
“Dạy cho mày bài học kiêu ngạo. Ai biểu bá đạo quá chi?”
Nhưng ngay lúc đó — một tiếng động lớn vang lên ngoài cửa sổ.
Tôi quay đầu.
Một chiếc xe tải mất lái, lao thẳng về phía căn phòng nhỏ.
ẦM!!
Tôi không kịp phản ứng. Mọi thứ chìm trong màu đen.
Thế giới truyện - Dị giới
Lạnh.
Cay xè nơi khoé mắt.
Tôi mở mắt ra, chỉ thấy bầu trời trong xanh, cỏ cây um tùm.
“Ơ... đây... đây đâu?”
Tôi bật dậy, lồm cồm nhìn quanh.
Tay chân tôi... da ngâm?
Quần áo... giống kiểu dân nhà quê cổ đại?
Gió nhẹ thổi qua, trên vai áo rách nát của tôi có thêu một ký hiệu lạ mắt.
Trong lòng tôi chợt lóe lên một tia kinh hãi:
“Không thể nào... Đây là... thế giới trong truyện tôi vừa viết?!”
Tôi tát mạnh vào má. Chát!
Đau.
Không phải mơ.
Tôi, tác giả, vì gieo nghiệp quá nặng... tự đẩy mình vào chính câu chuyện.
Vừa định thần lại, từ xa có tiếng bước chân loạng choạng.
Tôi ngẩng đầu, bất giác há hốc miệng.
Một thiếu niên mặc áo vải thô, tóc đen dài hơi rối, ánh mắt lạnh băng, đang lầm lũi bước tới.
Lý Thiên Minh.
Không lẫn vào đâu được.
Dù giờ hắn chỉ là phàm nhân, nhưng khí chất ngạo nghễ đó — tôi nhận ra ngay.
“Mẹ ơi... tự đào hố tự nhảy thật rồi...”
Tôi lẩm bẩm, trong lòng vừa hoảng vừa phấn khích.
Lý Thiên Minh đi ngang qua tôi, ánh mắt chỉ lạnh nhạt liếc một cái.
Hắn không nhận ra tôi.
Dĩ nhiên, làm sao hắn biết được — kẻ trước mặt, chính là "kẻ đầu sỏ" đã giáng hắn xuống cảnh này?
Tôi lăn đùng dậy, lạch bạch chạy theo:
“Ê ê ê! Huynh ơi! Đi đâu vậy cho tôi theo với!”
Lý Thiên Minh dừng bước, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tôi như nhìn một cục nợ:
“Ngươi cũng muốn chết sớm à?”
Tôi cười xòa, tay chắp trước ngực:
“Đi theo huynh, chết còn có bạn, đỡ cô đơn.”
Một giây im lặng.
Lý Thiên Minh xoay người, không nói lời nào, tiếp tục bước đi.
Tôi hí hửng chạy theo, mặc kệ ánh mắt giết người đang bắn tới sau gáy mình.
Trời dần ngả chiều.
Ánh tà dương phủ lên hai bóng người nhỏ bé.
Một kẻ — từng là Quỷ Vương, nay bắt đầu lại từ phàm nhân.
Một kẻ — là "mẹ đẻ" của hắn, giờ thành tên vướng chân vướng tay.
Vận mệnh đã bắt đầu chuyển động.
Chỉ là, cả hai đều chưa biết — phía trước là vực sâu, hay bầu trời cao rộng.
Trong gió, tôi nghe thấy Lý Thiên Minh khẽ lẩm bẩm:
“ Phiền thật.”
Tôi cười thầm:
“ Không sao đâu, có tôi ở đây...Cái gì cũng sẽ thành phiền toái cho anh hết!”