"Lưới trời lồng lộng, đoạn tình tự vương"
Trong giới thượng lưu quốc tế, chỉ cần nhắc đến hai chữ Nam Thiên, thiên hạ liền đồng loạt sắc mặt đại biến, không ai dám khinh nhờn.
Hắn — bá chủ giới tài chính trải dài từ Á đến Châu, người nắm giữ quyền sinh quyền sát trong tay. Sở hữu trong tay vô số cao ốc thương mại chọc trời, hệ thống sòng bạc, bar-club lớn bậc nhất các đại lục, mỗi bước chân hắn đi qua đều trải thảm bằng vàng ròng và thấm đẫm mùi máu.
Nam Thiên, lạnh lùng tựa băng sơn, tàn nhẫn như Tu La chuyển thế. Trong thế giới của hắn, không có lần thứ hai. Một khi phạm phải tối kị, dù là nam tử đầu đội trời, chân đạp đất hay mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, cũng chỉ có một con đường — tiêu vong.
Giới chính trị Monaco và tài phiệt thế giới gọi hắn là "Ám Dạ Đế Vương" — người ngông cuồng, ngang tàng, không chịu quy phục bất kỳ thế lực nào. Bên ngoài, hắn là phản diện mà thiên hạ phỉ nhổ, nhưng trong tận cùng tâm khảm, hắn chỉ duy nhất dành trọn cả một đời trầm luân cho một người.
Dĩnh An — người con gái hắn trân quý như sinh mệnh.
Cô, với dáng vẻ quyến rũ tựa đóa hồng vừa chớm nở, lại mang tính cách ôn nhu, thuần hậu, tựa ánh mặt trời sớm mai khiến trái tim nhuốm máu tanh của hắn mỗi khi đối diện đều không khỏi mềm nhũn.
Nam Thiên chưa từng để cô nhìn thấy bộ mặt hắc ám của mình, càng chưa từng để cô vướng bận vào những cuộc chiến âm thầm nơi thương trường và chính trường. Với thế gian, hắn là Tà Vương nhuốm máu. Với Dĩnh An, hắn nguyện mãi mãi làm một kẻ si tình thuần túy nhất, cam tâm tình nguyện dâng lên nàng cả thế giới của mình.
Trong biệt thự hoa lệ của hắn, nơi mỗi viên gạch đều khảm vàng ròng, từng người hầu, từng quản gia, đều như đi trên lớp băng mỏng khi phục vụ cô. Chỉ cần một sơ suất nhỏ, hậu quả gánh chịu chính là mất mạng.
Dĩnh An — hiện là một giáo viên tiếng Anh giản dị, tính tình hòa nhã, nội tâm sâu sắc, đặc biệt yêu thích trẻ thơ. Nàng yêu cuộc sống an nhiên, thích ngồi dạy những đứa bé đánh vần từng chữ cái, khác biệt hoàn toàn với thế giới đầy tranh đoạt khốc liệt mà Nam Thiên thống trị.
Chính bởi sự dịu dàng thuần túy ấy, cô như một dòng suối trong lành giữa sa mạc đỏ lửa, khiến Nam Thiên từ kẻ cuồng vọng đến bạo ngược cũng nguyện quỳ gối, cam tâm tình nguyện trở thành tù nhân vĩnh viễn trong tình yêu của nàng.
Một lần kia, hắn ngồi bên cửa sổ sát đất tại phòng hiệu trưởng của trường quốc tế ở Monaco, lặng lẽ nhìn cô dễ dàng hoà nhập, dạy lũ trẻ nhỏ nói bập bè những từ tiếng Việt, trong ánh mắt băng lãnh từ lâu dâng trào một tầng nhu hòa khôn xiết.
Ánh nắng chiều xuyên qua rèm mỏng, nhuộm lên gương mặt nàng một tầng sáng tựa ánh trăng bạc. Nam Thiên không kiềm được, thấp giọng thì thầm:
"An An…”
Khi cô ngẩng đầu, mỉm cười dịu dàng với hắn, Nam Thiên chợt cảm thấy — dù có buông bỏ tiền tài, địa vị, hắn cũng tuyệt đối không để mất nụ cười ấy.
Làm sao hắn gặp được thiên thần cứu rỗi của mình? Hắn đã gặp cô từ lâu, nhưng cô lại chẳng hay biết. Mãi đến khi hắn lại một lần nữa gặp lại cô.
Đó là một buổi sáng mùa thu châu Âu, khi bầu trời còn chưa kịp tỉnh giấc.
Cánh chim hải âu lượn thành từng vòng phía trên cảng Monte Carlo, nắng vàng chưa kịp rải xuống mặt biển đã bị những bức tường kính của cao ốc tài chính phản chiếu ngược trở lại.
Tầng cao nhất, biệt lập như một thế giới riêng.
Hắn ngồi đó — chiếc ghế da màu đen đậm khắc thủ công Ý, bàn tay lớn cầm một tập hồ sơ in dấu đỏ "Confidential".
Cà phê trong cốc vẫn còn nghiêng sóng, không bốc khói, vì chưa được chạm tới.
Thư ký bước vào, vừa dứt câu:
“Chủ tịch, đại biểu phía Đông Nam Á chưa tới…”
Bỗng điện thoại của hắn vang lên.
Không phải tín hiệu báo nguy, không phải cảnh báo an ninh từ hệ thống giám sát tài sản toàn cầu, mà là—một tin nhắn.
Từ một số điện thoại địa phương.
Không tên.
Không danh xưng.
Chỉ vỏn vẹn mấy chữ tiếng Việt.
“Chào anh, em là người phụ trách dẫn chương trình hôm nay. Mong anh có thể xác nhận tên chủ tịch bên anh đọc như thế này đúng không ạ? Vì bên ban tổ chức nhờ em liên hệ trực tiếp cho anh để đảm bảo ạ”
Nam Thiên nhíu mày rồi chợt mỉm cười.
Bàn tay to lớn với ngón đeo nhẫn bạc nặng nề đặt lên màn hình, mắt nhìn dòng tin nhắn mang thứ tiếng của một vùng đất mà hắn chỉ biết đến qua hồ sơ: Việt Nam – một trong những điểm đầu tư chiến lược sắp tới.
Phía dưới, dòng chữ máy nhảy lên thêm một tin nữa.
Lần này là tiếng Anh.
“Xin lỗi, nếu em làm phiền, anh cho em xin phép xác nhận lại nhé. Em chỉ muốn chắc chắn đọc đúng họ tên chủ tịch bên anh trước buổi hội nghị.”
Lịch sự.
Thận trọng.
Tựa như không biết đầu dây bên kia là ai, nhưng vẫn cẩn thận đối đãi, như thể người đó có thể là bất kỳ ai — hoặc… chẳng là ai cả.
Lần đầu tiên, Nam Thiên — người từng hạ bệ cả một đế chế tài chính chỉ bằng một cú nhấc máy bằng sự ngạo nghễ ngông cuồng, không hiểu sao lại gõ vào bàn phím:
“Anh là Nam Thiên.”
“Thiên, nghĩa là trời.”
Mười lăm phút sau, hắn bước ra khỏi phòng họp, với một điều khiến cả hội đồng điều hành tập đoàn khó hiểu suốt ngày hôm đó:
Nam Thiên đã chủ động hủy cuộc hẹn với Thống đốc Châu Phi.
Chỉ để đến sớm buổi hội nghị cấp khu vực Đông Nam Á, nơi hắn vốn định không xuất hiện, mà chỉ định phái người thay mặt.
Và rồi—
Ngày hôm sau
Giữa sảnh hội nghị vàng ánh, nơi mọi người ăn mặc tề chỉnh, ánh đèn rọi thẳng vào phông nền xanh biển, một cô gái nhỏ bước lên sân khấu kiểm tra micro.
Ánh sáng không quá rực rỡ.
Chiếc áo dài gấm mềm mại lại tôn lên trọn vẹn vẻ đẹp nữ tính của người mặc.
Giọng nói không kiêu sa, không cố làm ngọt ngào như những người dẫn chương trình khác.
Nhưng khi cô cất lời, đọc từng tên đại biểu bằng thứ tiếng Anh mang âm sắc Nam Bộ dịu dàng…
“Mr. Nam Thiên… from Tian Corp…”
Hắn đã ngước lên.
Trong một giây, cả thế giới ngừng chuyển động.
Không phải vì cô quá xinh đẹp.
Không phải vì giọng cô quá nổi bật.
Mà vì cô vừa gọi tên hắn.
Một điều mà hắn đã từng mong cầu.
Hắn dựa lưng vào ghế.
Ngón trỏ khẽ chạm cằm.
Lần thứ hai sau lần đầu tiên hắn thấy cô, ánh mắt đen sâu thẳm của lão đại Nam Thiên không đặt lên biểu đồ kinh tế, không phân tích chiến lược cổ phiếu — mà dừng lại rất lâu trên dáng người nhỏ nhắn đang cầm micro ấy.
Tình yêu là gì?
Với những người như hắn, đó là một thuật ngữ xa xỉ — thậm chí là một thứ yếu mềm chỉ khiến người khác bi luỵ.
Nhưng từ giây phút đó, mỗi dòng hồ sơ hắn tra về khu vực Đông Nam Á, mỗi hình ảnh vệ tinh của thành phố Hồ Chí Minh, và thậm chí là từng buổi họp về ngôn ngữ giáo dục quốc tế ở Việt Nam, đều mang một tên đệm vô hình trong đầu hắn — “Dĩnh An.”
Và cô— hoàn toàn không biết rằng, chỉ từ một tin nhắn xác nhận cách đọc tên, mình đã vô tình… khiến một đế vương trầm luân.
Còn đối với Dĩnh An?
Cuộc đời Dĩnh An, nếu nói có một đoạn rẽ ngoặt, thì chính là lần đầu tiên cô gặp Nam Thiên.
Quay lại ký ức ngày hôm đó.
Không phải tại một buổi hội thảo tài chính, không phải trong một bữa tiệc xa hoa như người ta vẫn hay tưởng tượng về chuyện tình "lọ lem và tổng tài". Mà là ở... một buổi lễ hội thảo quốc tế tại Monaco. Trần Dĩnh An với tư cách MC đại diện cho Việt Nam.
Dĩnh An cực kỳ trân trọng cơ hội được dự lễ hội thảo lớn này, sau bao năm cố gắng, cuối cùng cô cũng có thể đứng trên sân khấu. Trong một buổi lễ lớn như thế này.
Khi MC song ngữ với cô trân trọng giới thiệu: "Xin mời ông Nam, chủ tịch tập đoàn đầu tư tài chính quốc tế Polaris – phát biểu đôi lời."– cô không ngờ rằng khoảnh khắc ấy, một người đàn ông mặc âu phục đen, dáng người cao lớn, nét mặt trầm lạnh, lại chính là bước ngoặt của cuộc đời mình.
Hắn không nhìn cô nhiều, chỉ một cái liếc rất nhạt, nhưng sau này cô mới biết — ánh nhìn đó, là dấu hiệu đầu tiên của một kế hoạch đã kéo dài suốt gần một năm.
Nam Thiên – người đàn ông mà cả giới thương trường đều gọi bằng hai chữ "lão đại" – đã dùng đúng một năm để "dựng bối cảnh" cho màn gặp gỡ tưởng như tình cờ.
Một năm trước đó, hắn đã biết đến cái tên "Dĩnh An" từ một hồ sơ đầu tư nhân sự do chính hắn phê duyệt. Một cái tên nữ tính - rồi từ một cái tên, hắn bắt đầu thu thập thông tin: cô sống ở đâu, cha mẹ làm gì, từng học trường nào, ai là bạn thân nhất thời đại học, thói quen mỗi sáng ra sao... Mọi thứ, từ công khai đến riêng tư, đều lần lượt hiện ra trước mặt hắn như những mảnh ghép dịu dàng của một bức tranh.
Kể từ giây phút ấy, Dĩnh An đã không còn lối thoát.
Nam Thiên hành sự, chưa từng để lộ dấu vết.