Tần Sương Ngữ bị hành động của ta làm cho sợ hãi, lùi lại hai ba bước.
Lão lục bừng tỉnh, vội chạy đi lấy Trường Minh Thương mang tới trước giường.
“Mẫu thân, người cứ yên tâm ra đi, con sẽ để Trường Minh Thương chôn cùng người.”
"Chôn mẹ ngươi ấy mà chôn! Ta còn chưa chết!"
Ta giật mạnh lấy cây thương, gắng gượng bật dậy khỏi giường.
Nửa năm bệnh nặng liệt giường, hiện tại chân đứng chẳng vững, cứ như giẫm trên mây.
Nhưng vừa nghĩ tới cảnh Gia Nghi đang chịu khổ trong Dục vương phủ, đôi chân lập tức như được rót sức mạnh.
【Hu hu hu, lão thái quân không hổ là nữ tướng tinh tú ngày xưa, sắp chết mà vẫn ngầu thế này.】
【Tiếc là lão thái quân trúng độc, nếu thân thể khỏe mạnh, nhất định đã đâm xuyên cả Dục vương phủ để cứu Gia Nghi bảo bối rồi.】
【Tất cả là tại Tần Sương Ngữ, hại lão thái quân trúng độc, hại Gia Nghi bị khổ!】
Trúng độc?
Tần Sương Ngữ?
Ta hơi cụp mắt, đảo mắt nhìn một lượt đám người trong phòng, không nói gì thêm:
“Lão lục, dẫn toàn bộ hộ vệ trong phủ theo ta.
Còn vợ lão lục, ngươi đi dọn dẹp viện Đông cho sạch sẽ.”
Tần Sương Ngữ và lão lục đưa mắt nhìn nhau, không ai dám cãi lời, chỉ đành nghĩ rằng ta phát tác trước lúc chết.
Đợi lão lục điểm danh đủ người, ta cũng thay xong chiến phục, cầm thương bước ra khỏi cửa lớn.
“Mẫu thân, người định đi đâu vậy?”
“Dục vương phủ.”
“Mẫu thân, người khỏe hẳn đâu mà tới Dục vương phủ, thầy thuốc còn nói..."
“Nói ta không qua nổi hôm nay, đúng không?"
Ta trừng mắt nhìn lão lục:
“Ta, Trang Thiều Hoa, chết lúc nào là do ta định đoạt! Ngươi mà còn lải nhải, cẩn thận ta đánh luôn ngươi!”
Lão lục gãi đầu, ngoan ngoãn lùi sang một bên.
Nàng dâu Tần Sương Ngữ thấy có điều bất thường, run giọng khuyên ta:
“Mẫu thân, người dẫn nhiều người đi Dục vương phủ thế này... e là không hay đâu ạ.”
Ta mỉm cười đầy ẩn ý:
“Không hay mới đúng đấy. Dám động đến người nhà họ Hách ta, thì phải trả giá.
Bằng không thiên hạ lại tưởng ta thật sự bị người đầu độc chết rồi!”
Nghe vậy, Tần Sương Ngữ trợn tròn mắt kinh ngạc, còn ta thì đã cưỡi ngựa rời khỏi Hách phủ.