Sở dĩ Vu Châu đánh vào mông Hứa Đàm là bởi nơi đó có nhiều thịt, đánh cũng không dễ bị thương. Dù sao thì Vu Châu cũng chỉ là một đứa nghèo, nếu lỡ tay đánh Hứa Đàm bị thương thật thì hắn không có tiền mà bồi thường thuốc men.

Từ sự việc lần trước đến nay đã trôi qua một tuần.

Xong chuyện, Vu Châu vẫn luôn cảm thấy hối hận. Bị một người như Hứa Đàm, kẻ có nội tâm đầy ác ý để ý đến, quả thực là xui xẻo tận mạng.

Hắn không nên đắc tội với loại tiểu ác ma như Hứa Đàm. Dù sao chỉ cần Hứa gia nhúc nhích một ngón tay thôi cũng đủ đè bẹp một con kiến nhỏ nhoi như hắn.

Hiện tại, Hứa Đàm lại tìm đến tận nhà hắn. Nghĩ kỹ thì cũng phải, với kiểu phú nhị đại kiêu căng như Hứa Đàm, việc điều tra một đứa nghèo như hắn chẳng có gì là khó.

Vu Châu đẩy tay Hứa Đàm ra, lạnh giọng nói: “Nếu tôi là loại kém cỏi, vậy cậu, kẻ luôn bị tôi đè dưới thân thì tính là cái gì? Kém cỏi trong kém cỏi hả?”

Hứa Đàm cười. Nụ cười của y luôn mơ hồ, như có như không, giống như một lớp sương mù ngăn cách, khiến người ta không thể nhìn thấu nội tâm ẩn sau nụ cười giả tạo đó.

“Chẳng qua là điểm số cao hơn tôi vài phần, giờ đã muốn vênh váo rồi à?” Y vỗ nhẹ lên vai Vu Châu, đôi mắt hồ ly nheo lại, quét qua khung cảnh chật hẹp, tồi tàn xung quanh rồi nói.

 “Cũng đúng thôi. Người như cậu, cả đời chỉ có một con đường, chen chúc với hàng vạn người khác chỉ để tranh nhau đi qua một cây cầu độc mộc. Cho nên mới coi điểm số là tất cả.”

Vu Châu hất tay y ra: “Cậu nói với tôi mấy lời này là có ý gì? Muốn nhìn tôi khó chịu à?”

Hắn từ trên xuống dưới đánh giá Hứa Đàm, giọng châm chọc: “Hay là vì mấy người nhà giàu như cậu có quá nhiều lựa chọn, nên chán đến mức đi gây sự với kẻ nghèo như tôi?”

Hứa Đàm đáp: “Đúng thế. Tôi có tiền, có thời gian, không cần phải chen lấn thi đại học như cậu. Thế nên khi nhàm chán, cũng phải tìm cho mình chút thú vui thôi.”

Y vươn tay, móc ngón vào dây rút của áo hoodie Vu Châu, dây màu xám nhạt quấn quanh ngón tay mang sắc hồng nhàn nhạt, khiến Vu Châu không nhịn được phải mắng: “Hứa Đàm, cậu bị điên à?”

Hứa Đàm bật cười: “Hôm đó cậu lôi tôi vào căn nhà ngang này đánh mông tôi, không phải rất oai phong sao? Giờ lại hoảng rồi?”

Nhìn dáng vẻ giảo hoạt mà hiểm độc của Hứa Đàm, Vu Châu cắn chặt răng, mặt lạnh tanh nói: “Tôi tính tình không tốt. Nếu cậu còn muốn bị tôi lôi vào nhà ngang đét thêm lần nữa thì cứ tiếp tục nói đi.”

Ánh mắt Hứa Đàm rõ ràng mang theo giận dữ, đó là ký ức mất mặt nhất đời y. Mỗi khi nhớ lại là thấy nhục nhã vô cùng.

Nhìn y tức giận, Vu Châu trong lòng lại hả hê. Mặc kệ cái tên rảnh rỗi nhà giàu kia, hắn lại một lần nữa duỗi tay, nắm chặt cổ tay Hứa Đàm, gỡ sợi dây áo hoodie khỏi ngón tay y.

Sau đó Vu Châu xoay người bước đi thật nhanh, thẳng hướng về khu chợ gần đó.

Chợ đông đúc người qua lại, Vu Châu nhắm mắt xoa huyệt thái dương rồi đi tới quầy bán rau và cà chua.

Hắn chọn vài quả cà chua, thêm một bó rau thơm còn non. Gần chợ có người bán bánh trứng, hương thơm ngào ngạt khiến bụng hắn réo lên. Vu Châu nuốt nước miếng, moi ra năm đồng xu mua hai cái bánh.

Thật ra, nếu không phải vào học ở Thanh Phổ rồi tận mắt chứng kiến khoảng cách chênh lệch giữa mình và các bạn học giàu có, cuộc sống như vậy hắn vẫn có thể chịu được. Ít ra vẫn còn tốt hơn những người lang thang không nhà.

Chỉ là... biết nói sao nhỉ?

Vu Châu nhớ đến một câu: “Ta vốn có thể chịu được bóng tối, nếu ta chưa từng thấy ánh sáng.”

Một khi sự khác biệt giàu nghèo trần trụi bày ra trước mặt, cái cảm giác đè ép ấy cực kỳ khủng khiếp.

Bất lực, mờ mịt, tuyệt vọng, chán nản, Vu Châu đều đã trải qua.

Hắn từng rất thích một mô hình xe thể thao, chiếc đó giá 500 đồng – nằm sau tủ kính cửa hàng. Mỗi lần đi qua, Vu Châu đều phải ghé nhìn một chút, dõi mắt qua lớp kính ngắm chiếc xe mình không thể có.

Đúng lúc hắn còn đang ước ao mô hình xe nhỏ, Hứa Đàm đã lái hẳn một chiếc xe thể thao thật sự. Y mặc một bộ đồ thời thượng, chân gác lên chiếc xe màu xám bạc có mui, trên mặt là nụ cười lười biếng, như có như không.

Ngày ấy, trái tim nhỏ bé của Vu Châu như bị ai lấy tay bóp mạnh một cái.

Từ đó về sau, hắn không bao giờ dám nhìn lại chiếc xe mô hình ấy nữa.

Đó là khoảng cách giữa trời và đất, giữa mây và bùn. Phải mất một thời gian rất dài, Vu Châu mới có thể điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

Vu Châu vừa nhai bánh trứng vừa xách túi cà chua và rau thơm về nhà. Trên đường về, hắn còn tiện tay nhặt vài vỏ chai nước khoáng, định để cuối tháng mang bán đồng nát kiếm thêm chút tiền.

Trở lại con hẻm nhỏ hẹp kia, Vu Châu cố ý liếc nhìn một vòng. Chỗ này sớm đã chẳng còn bóng dáng Hứa Đàm, kiểu thiếu gia nhà giàu như y sao chịu nổi hoàn cảnh thế này, ở thêm một giây cũng cảm thấy nghẹt thở.

Vu Châu rửa sạch chỗ đồ ăn mới mua rồi cất vào tủ lạnh, sau đó trở về phòng làm bài tập. Phòng ngủ bé xíu của hắn có một chiếc giường đơn rộng 1m2 và một bàn học rộng 1m5 đã chiếm hết hơn nửa diện tích. Sát tường đặt một giá sách cao chạm trần, sàn nhà là loại gạch men cũ màu xanh nhạt, nhìn vừa cổ vừa có phần hoa lệ.

Vu Châu rất yêu quý căn phòng nhỏ của mình. Hắn là người siêng năng, sạch sẽ, ngày nào cũng dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, ngăn nắp.

Tốc độ làm bài tập của Vu Châu rất nhanh, nhiều bài toán hắn chỉ cần tính nhẩm trong đầu là ra kết quả, không cần viết ra giấy. Thời gian học chiếm không nhiều, vì vậy hắn có thể tranh thủ chơi game kiếm tiền trên mạng.

Là học bá, khả năng thao tác game của Vu Châu cũng rất đỉnh. Một ván chơi xong có thể kiếm được vài trăm tệ, với người nghèo như hắn, tiền là thứ duy nhất mang lại cảm giác an toàn.

Điện thoại để bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng thông báo tin nhắn. Vu Châu vừa đánh xong một ván liền cầm lên xem, là tin trong nhóm lớp.

Hắn mở nhóm lớp ra, còn chưa kịp đọc rõ đã thấy sắc mặt trầm xuống.

Tôn Nhiêu @ cả lớp: “Ha ha ha, mọi người mau vào xem nhà học bá Vu Châu ở đâu nè!”

Ảnh chụp chính là hai dãy nhà cấp bốn cũ kỹ tồi tàn, ẩm thấp.

Chu Nhiên: “Trời ơi, không ngờ học bá mặc toàn hàng hiệu lại sống trong cái xóm nghèo nát thế này? Loại chỗ này có người ở nổi à? Nhìn mấy căn nhà kia mà muốn sập tới nơi.”

Những bạn khác trong nhóm cũng lần lượt hùa theo.

“Thật hả?!”

 “Không thể tin nổi, nhìn dáng vẻ thanh cao của cậu ta cứ tưởng là con nhà danh giá cơ đấy!”

Tin nhắn cứ thế liên tục hiện lên, toàn những lời giễu cợt.

Vu Châu tức đến mức mặt đanh lại, hắn lập tức tag Chu Nhiên: “Nhà có sập thì cũng là đè chết cậu đầu tiên.”

Câu trả lời không khách khí khiến nhóm lớp lập tức im bặt, chẳng ai dám nói gì thêm.

Vu Châu còn gửi thêm một tin nữa: “Tôi nghèo thì sao? Ăn cơm nhà cậu, tiêu tiền nhà cậu chắc? Việc không liên quan thì đừng chõ mũi vào.”

Cái trường này vốn dĩ rất thích bắt nạt người yếu. Nếu hắn cứ mềm như cục bột, người ta sẽ tha hồ nhào nặn. Nhưng nếu hắn cứng rắn, họ sẽ thấy đau tay mà ngán.

Mà Vu Châu, từ trước tới nay, chưa bao giờ là người dễ bắt nạt.

Ngày hôm sau, Vu Châu dậy thật sớm. Sáng sớm, gió mát phả qua mặt mang theo chút se lạnh. Hắn là người đầu tiên đến lớp. Vừa bước vào lớp, Vu Châu dừng lại trước chỗ ngồi của Hứa Đàm. Cái bàn hôm trước từng có con chuột chết đẫm máu khiến hắn vẫn còn nhớ rất rõ.

Vu Châu ghét nhất là mấy thứ bẩn thỉu mệt người như vậy.

Từng bạn lần lượt vào lớp, khóe mắt Vu Châu liếc thấy Hứa Đàm bưng ly cà phê bước vào. Hắn cong môi, nở một nụ cười nhạt.

Hứa Đàm đặt ly cà phê lên bàn, vươn tay định lấy bài kiểm tra toán đặt ngay trước mặt. Nhưng ngón tay vừa chạm vào thì lại đụng phải một thứ gì đó lạnh lạnh, trơn mềm, đang ngọ nguậy.

Ngón tay y cứng đờ, cả cơ thể như bị đông cứng lại. Y từ từ cúi đầu, cử động như một cái máy rỉ sét.

Trên mu bàn tay y, một con giun đỏ thẫm đang từ từ bò qua, thân thể mềm mại như thấm băng, khiến y lạnh đến tận xương sống.

Tôn Nhiêu thấy sắc mặt y không ổn, liền bước lại gần nhìn xuống và hét toáng lên: “Đệt! Sao lắm giun thế này?!”

Cậu ta vội vã hất con giun ra khỏi tay Hứa Đàm. Lúc này, cảm giác trơn trượt rợn người mới biến mất. Hứa Đàm rùng mình, cuối cùng cũng cảm nhận lại được một chút tri giác.

Y bật dậy khỏi ghế, bạn cùng bàn là Chu Nhiên thì nhanh tay rút bài kiểm tra ra và dọn sạch đám giun trong bàn học.

Hứa Đàm từ từ xoay người, ánh mắt lạnh lẽo như băng nhìn thẳng về phía cuối lớp nơi Vu Châu đang ngồi.

Vu Châu gập cuốn sổ từ vựng lại, không hề né tránh ánh nhìn của y.

Hai ánh mắt chạm nhau tóe lửa, chẳng ai chịu nhường ai.

Tiết toán trôi qua, đến giờ nghỉ, Hứa Đàm rời lớp đi vào nhà vệ sinh, bắt đầu rửa tay lần thứ n. Nửa hộp xà phòng gần như bị dùng cạn, tay và cánh tay hắn đầy mùi bọt thơm và cỏ cây, vậy mà cái cảm giác trơn nhớt vẫn cứ lảng vảng không dứt trong đầu.

Tiếng nước chảy rào rào, y vừa lắc tay vừa lau khô bằng khăn giấy. Sau đó, y mang nửa hộp xà phòng còn lại về lớp.

Buổi sáng còn lại hai tiết học trôi qua trong im lặng. Giữa trưa tan học, mọi người lần lượt đi ăn cơm, chỉ còn lại Vu Châu ngồi cuối lớp và Hứa Đàm ngồi hàng thứ ba.

Phòng học chỉ còn hai người, không khí trở nên căng thẳng. Hứa Đàm đứng dậy, bưng ly nước nóng bước về phía Vu Châu. Ánh mắt y bỗng trở nên sắc lạnh. Ly nước trong tay y đột ngột giơ lên, hất thẳng về phía Vu Châu.

Vu Châu tránh kịp, nhưng vài giọt nước sôi vẫn bắn trúng mu bàn tay và đầu gối hắn, bỏng rát đau nhói.

Hắn hút một hơi thật sâu vì đau, ném đồ xuống đất, ba bước thành hai bước lao tới tóm cổ áo Hứa Đàm, đè y mạnh vào tường.

Bốp, tiếng va đập vang lên trầm nặng. Hứa Đàm khẽ rên vì đau, giữa trán lộ rõ vẻ khó chịu.

Vu Châu là nam sinh cao nhất lớp, hơn Hứa Đàm nửa cái đầu. Bình thường hắn ít nói, mặt mày lạnh như băng. Giờ phút này khuôn mặt ấy tối sầm lại, trong mắt như ánh lên lửa giận, chỉ muốn đem cái tên điên khùng này đóng đinh lên tường.

"Nghe cho rõ, tôi không phải đứa hiền lành." Vu Châu nghiến răng nói, giọng như dội thẳng vào tai.

Hứa Đàm lại bật cười: “Ha ha, tôi thấy rồi. Nhưng thì sao? Tôi lại càng thấy thú vị đấy.”

Mu bàn tay Vu Châu đã sưng đỏ, nóng rát không chịu nổi. Hắn thật sự giận quá mất khôn, túm cổ áo y kéo mạnh lần nữa, đập y thêm phát nữa vào tường.

Hứa Đàm ho khan, mặt trắng bệch, khoé mắt đỏ lên, trông có phần chật vật nhưng y vẫn cười nhạt, ánh mắt đầy khinh thường.

“Cậu có bị bệnh à, Hứa Đàm!”

“Tôi đâu có chọc vào cậu, chỉ vì tôi nghèo mà cậu cứ nhằm vào tôi sao?”

Vu Châu bực bội buông cổ áo y ra. Hứa Đàm đứng dựa tường, che cổ, mắt trừng trừng nhìn hắn.

"Tất nhiên là không phải." Hứa Đàm chỉnh lại cổ áo, ánh mắt lạnh tanh nhìn Vu Châu, “Chỉ là tôi thấy mấy đứa nghèo như mấy người cái gì cũng không có, mà vẫn có thể sống vui vẻ, hy vọng tràn đầy. Tôi thấy ngứa mắt.”

Vu Châu: ?

Mẹ kiếp, đúng là bệnh tâm thần.

“Hứa Đàm, cậu đúng là có bệnh.”

Nói rồi hắn ôm mu bàn tay bỏng rát đi vào nhà vệ sinh xối nước lạnh. Nếu không né kịp thì ly nước sôi đó mà dội trúng mặt thì có khi hỏng cả khuôn mặt.

Hắn nghiến răng nghĩ: “Không hiểu nổi là cái dạng gia đình nào mới nuôi ra được một đứa tâm lý vặn vẹo thế này…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play