Đậu Thanh cảm thấy Phương Ương Ương bên cạnh khẽ run lên.
Cô cắn khớp ngón tay, nhìn chằm chằm ra bên ngoài vẫn còn tối đen như mực, chưa thấy mặt trời mọc - một bức tường của căn tin là tường kính, chất liệu đặc biệt, là một bằng sáng chế do khoa Hóa học xin cấp phép từ những năm trước, có tác dụng chống đạn, chống nứt, chống nổ.
Bên ngoài tường kính, vài đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào mười mấy người bên trong căn tin.
Cửa căn tin vẫn đang mở, có người nhìn thấy đôi mắt đỏ tươi bên ngoài, sinh viên đứng gần nhất hét lên, nhanh tay đóng cửa lại.
Vừa đóng cửa vừa hét lên với những sinh viên khác trong căn tin: “Đóng cửa sổ, đóng cửa lại! Khóa cửa sổ lại hết đi!”
“Cửa thì sao? Tớ thấy có cô lao công đến làm việc định vào kìa!”
“Đừng khóa cửa, ai muốn vào thì cho vào, canh chừng cửa sổ, đừng để chúng nhảy vào!”
Khu vực gần căn tin vốn là nơi tập trung nhiều chó mèo hoang nhất, xung quanh thùng rác, thùng đựng thức ăn thừa luôn có chó mèo tụ tập, ăn những thức ăn thừa còn sót lại.
Thêm vào đó, lượng người qua lại đông đúc, thỉnh thoảng cũng có chó mèo xin được chút đồ ăn từ tay sinh viên bằng cách làm nũng.
Số lượng chó mèo hoang ở Đại học Tây Trì đã giảm bớt, cuối cùng đạt được sự cân bằng sau khi khoa Chăn nuôi bắt đầu chiến dịch triệt sản quy mô lớn cách đây năm năm. Có người đã làm báo cáo dữ liệu, số lượng chó mèo chưa triệt sản từ bên ngoài vào mỗi năm ước tính không đến 30 con, điều này đối với một khuôn viên trường đại học rộng hàng nghìn mẫu thì quả thực là một thành tựu đáng kể trong việc kiểm soát chó mèo hoang.
Trong bóng tối, vài đôi mắt đỏ ngầu sáng lên, chẳng mấy chốc, càng ngày càng nhiều điểm đỏ sáng lên.
Dì căn tin lái xe máy điện, thân hình mũm mĩm lướt nhanh qua vài con chó mèo đã biến dị to lớn, miệng lẩm bẩm: “Đm, đây là cái thứ gì vậy?”
“Đm, còn muốn lao lên cắn tao nữa?!”
Dì căn tin quyết tâm lái xe máy điện, chiếc xe máy nhỏ lắc lư, đâm vài con chó mèo định lao lên vào lề đường.
Dì căn tin cũng là người tốt bụng, thường cho chó mèo hoang ăn, bình thường nhìn thấy những con vật này, có gì trong tay thì ném xuống cho chúng ăn.
Nhưng hôm nay khác với mọi ngày.
Những con chó mèo mắt đỏ ngầu trước mắt này - có thể coi là động vật đáng yêu sao?
Dì căn tin nhẫn tâm đâm lũ chó mèo ngã xuống phía sau, lái xe một mạch đến cửa căn tin. Dừng xe.
Trong lúc sinh viên mở cửa, dì nhanh chóng chen thân hình mũm mĩm của mình vào bên trong.
Mồ hôi nhễ nhại, dưới sự quan tâm hỏi han của sinh viên mở cửa, dì ấy nói mình đã xuất phát từ nhà lúc ba rưỡi, gần bốn giờ thì đến cổng trường, vừa đúng bốn giờ, bên trong trường bắt đầu thay đổi.
"Giống như trong phim ma vậy," Dì căn tin lấy chai trà sữa tự pha ra khỏi túi, thở hổn hển, uống một ngụm, “Cây cối mọc um tùm, dì tìm một con đường bê tông để đi, vậy mà cũng không cản được lũ súc vật bốn chân đó, mấy con mèo, con chó đó, đều to hơn trước rất nhiều!”
Bên ngoài tường kính, vài sinh viên thức đêm ôn bài, làm bài tập trong căn tin Giang Phổ, chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, thi chứng chỉ, nhìn cảnh tượng xảy ra cách đó không xa, sững sờ, sau đó hét lên thất thanh.
Một cô gái trẻ mặc bộ đồ ngủ ngắn tay, vẻ mặt hoảng hốt, hình như vừa chạy từ ký túc xá xuống, thấy có người tụ tập trong căn tin, liền muốn chạy về phía này.
Nhưng cô không chạy nhanh bằng con chó vàng bốn chân.
Con chó đó, vốn là chú chó hoang được mọi người yêu mến gọi là “Đại Hoàng” trên confession của Đại học Tây Trì, giờ đây gầm gừ trong cổ họng, đôi mắt lóe lên ánh đỏ ngầu vì đói khát. Nó lao đến, nhắm thẳng vào cổ cô gái trẻ và cắn vào điểm yếu chí mạng.
Máu phun ra, cô gái không kịp phòng bị, ngã thẳng xuống đất.
…
Đậu Thanh nghe thấy tiếng nức nở từ cổ họng Phương Ương Ương.
Anh lập tức đưa tay lên muốn che mắt cô lại, nhưng bị cô nhẹ nhàng kéo xuống.
Hốc mắt cô đỏ hoe, hàng mi còn đọng những giọt nước, trong veo như thủy tinh, cô gái khó khăn mở miệng: “Đậu Thanh, em đang nằm mơ à?”
Anh ngẩng mặt lên, nhìn thẳng ra bên ngoài tường kính, sau cô gái trẻ, còn có vài giáo viên và sinh viên lẻ tẻ xuống lầu, cũng bị chó mèo hoang rình rập tấn công.
Rõ ràng đây không phải là mơ.
Trên ban công ký túc xá cao tầng, có vẻ như có sinh viên đã chú ý đến cảnh tượng này, sinh viên ngành điện, trong ký túc xá thường có đèn pin công suất lớn, khá giống với đèn pin chuyên dụng để câu cá ban đêm. Một trong số đó chiếu đèn pin xuống, thấy cảnh tượng bên dưới, lập tức hét lớn: “Đừng xuống lầu! Đừng ra ngoài!”
Tiếng hét này làm kinh động đến lũ chim đang đậu trên cây, tiếng kêu chói tai vang lên liên tục, một đàn chim đen kịt như đám mây đen lao lên, nhắm vào nam sinh trên ban công.
Nam sinh suýt chút nữa bị mổ trúng mắt, may mà bạn cùng phòng của cậu lập tức kéo cậu vào ký túc xá, đóng cửa ban công lại.
4 giờ 15 phút sáng.
Một số ít sinh viên bận rộn với luận án tốt nghiệp, làm thí nghiệm, vốn đã không ngủ, bị cảnh tượng này làm cho chết lặng. Họ cố gắng liên lạc với bạn học cùng lớp, người thân ở xa, thậm chí muốn xem thế giới này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng điện thoại không có sóng, không thể gửi bất kỳ tin nhắn nào đi.
Còn rất nhiều sinh viên vẫn đang say giấc nồng.
... Mạt thế lặng lẽ đến khi loài người chưa hề chuẩn bị.