Ngừng một chút, Đậu Thanh hỏi cô: “Câu lạc bộ nghiên cứu nông học mà em tham gia trước đây, nếu có dữ liệu nào cần thì cứ nói với anh.”
“Mấy hôm trước anh vừa làm một báo cáo phân tích về tỷ lệ nảy mầm của lúa mì và lúa gạo...”
“Cảm ơn anh, nếu có cơ hội, em sẽ hỏi anh.”
Phương Ương Ương miệng nói vậy, nhưng trong lòng biết rõ sẽ không có cơ hội nữa.
Vài tiếng nữa, mạt thế sẽ đến.
Cô và anh ăn cơm xong, rời khỏi căn tin, tìm một chiếc ghế đá bên ngoài căn tin ngồi xuống, hai người trò chuyện một lúc.
Trong lúc trò chuyện, một chú mèo con lông trắng kêu meo meo cọ vào chân Phương Ương Ương, cô đưa tay vuốt ve bộ lông của chú mèo, nhẹ nhàng chải chuốt, ánh mắt dịu dàng.
Đậu Thanh nhìn cô đến ngẩn người.
Một lúc sau, anh nói: “Có cần anh mua ức gà cho nó ăn không?”
Cửa hàng tiện lợi trong căn tin có bán các set ăn keto cho sinh viên tập thể hình, ức gà không muối, thường có sinh viên mua cho chó mèo hoang ăn.
"Không cần đâu." Phương Ương Ương không ngừng vuốt ve chú mèo, cô biết rõ, chỉ vài tiếng nữa, chú mèo con này sẽ tiến hóa biến dị, to lớn hơn bây giờ gấp nhiều lần.
Vào lúc mạt thế mới bắt đầu, rất nhiều chó mèo hoang đã trở thành làn sóng quái thú đầu tiên săn mồi con người.
Sau khi biến dị, chúng trở nên mạnh mẽ hơn con người nhiều lần, đặc biệt là so với những người phải đến ngày thứ năm mới có thể thức tỉnh dị năng, làn sóng chết chóc đầu tiên của loài người là trong bốn ngày đầu tiên của mạt thế.
Trong truyện, giai đoạn này được người đời sau gọi là “Bốn ngày đen tối.”
Cô dùng ngón tay xoa cằm chú mèo con, chú mèo phát ra tiếng gừ gừ khe khẽ, đáng yêu ngọt ngào.
Đậu Thanh không hiểu tại sao cô lại tiếp xúc, vuốt ve chú mèo mà không cho nó ăn, nhưng anh cũng không suy nghĩ nhiều.
Đồng hồ điểm tám giờ tối.
Họ đã ở bên nhau gần một tiếng rưỡi.
Đến lúc phải về ký túc xá rồi, Đậu Thanh lưu luyến chia tay cô, cuối cùng chàng trai trẻ ngại ngùng ôm cô nhẹ nhàng.
Chính cái ôm này đã khiến Phương Ương Ương thay đổi suy nghĩ.
Thoát khỏi vòng tay của Đậu Thanh, Phương Ương Ương nghiêm túc chỉ vào căn tin, “Tối nay em không về ký túc xá, em sẽ thức đêm ở căn tin, anh có muốn ở lại cùng em không?”
Ý định ban đầu của cô là ở căn tin Giang Phổ, đi theo nhóm lớn của nam chính và nam phụ thứ hai để sống sót; nam phụ thứ ba sẽ sống sót an toàn trong một căn tin khác trước khi mạt thế đến.
Cố gắng không thay đổi diễn biến cốt truyện gốc hẳn là cách làm an toàn nhất.
Phương Ương Ương ban đầu nghĩ như vậy.
Bây giờ cô không nghĩ vậy nữa.
Còn tám tiếng nữa là mạt thế đến.
Đêm xuống, người đẹp mỉm cười dưới ánh đèn đường, hàng lông mày giãn ra lộ ra vẻ lưu luyến và không nỡ, lời chưa nói hết, nhưng thần thái lại tràn đầy dịu dàng: “Anh có đồng ý không?”
Bạn trai mới của cô, nam phụ thứ ba của truyện mạt thế, Đậu Thanh, bị nụ cười của cô làm cho ngây người, hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo.
Mặt đỏ bừng, ánh mắt lấp lánh, anh xoa mũi, gật đầu đồng ý.
.....…
Những sinh viên thức đêm ôn bài trong căn tin Giang Phổ không nhiều, ba giờ sáng, Phương Ương Ương dựa vào vai Đậu Thanh ngủ thiếp đi một lúc, khi mở mắt ra, các sinh viên trong căn tin đã nhìn ra ngoài với vẻ mặt hoang mang.
"Chuyện gì vậy? Tớ nghe thấy tiếng mèo kêu, nó đang động dục à?" Một sinh viên gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu, “Mèo trong trường chúng ta không phải đã bị bắt đi triệt sản hết vào nửa đầu năm rồi sao? Còn sót con nào à?”
“Cái gì vậy? Tớ cảm thấy cây cối bên ngoài to lên nhiều quá - tớ đang nằm mơ à?”
“Đm! Mất sóng rồi!!!”
“Trạm phát sóng bị hỏng à? Trường chúng ta không phải có một trạm phát sóng sao, ngay trên đỉnh núi gần đó, có cần tìm người sửa chữa không?”