"Tiểu thư đi chậm thôi! Ôi chao!"
Hồng Diệp ngắm bóng dáng mảnh khảnh kia vội vã chạy đi xa, miệng thì gọi nàng đi chậm lại, nhưng ý cười nơi khóe môi lại chẳng sao kìm nén được.
Nàng ấy nhận mệnh đến phủ Chung hầu hạ Chung Ý đã được một thời gian. Khởi đầu chỉ là làm tròn bổn phận, nhưng chung sống lâu dần, nàng ấy cũng thật tâm yêu quý tiểu thư.
Vốn dĩ tiểu thư trông có vẻ khá khó gần, nhưng lâu dần mới nhận ra, nàng chẳng có chút tâm cơ nào, ngoại hình xinh đẹp thì khỏi bàn, lại thêm tính tình ôn hòa, đối đãi với hạ nhân rất đúng mực, thường chỉ một câu quan tâm cũng đủ khiến người ta ấm áp cả buổi.
Nàng ấy là người được phái thẳng từ trong cung ra, bởi vậy tuy làm việc ở phủ Thị Lang, song số bạc nhận được chẳng hề ít ỏi. Ở đây thoải mái hơn trong cung nhiều lắm, thật đúng là một công việc tốt mà người khác có cầu cũng chẳng có được.
Chỉ là... tiểu thư đã mất trí nhớ.
Lúc đầu, nàng ấy luôn nơm nớp lo sợ, e rằng tiểu thư sẽ thử lòng mình, rồi nàng lại lỡ lời tiết lộ sơ hở nào đó.
Dẫu biết trước khi đến đây, trong cung đã dạy sẵn một bộ câu trả lời trôi chảy, nhưng quả thực khi đối mặt, tim nàng ấy vẫn đập dữ dội.
May thay, khi tiểu thư vừa tỉnh dậy quả nhiên có hỏi vài câu, nhưng các nàng đã làm theo lời dặn mà đáp lời, kín kẽ không một sơ hở.
Người ta còn nói, nàng là do đang nghỉ ngơi trong đình cho cá ăn, không cẩn thận ngã xuống nước, lại thêm nước hồ đầu xuân lạnh buốt, nên mới bị mất trí nhớ trong cơn sốt cao. Nàng nhanh chóng trút bỏ nỗi lo, không hề truy cứu thêm nữa.
Trong mắt nàng, bản thân hiện tại chính là đích nữ phủ Thị Lang được ngàn vạn lần cưng chiều mà lớn lên, sống vô lo vô nghĩ.
Mỗi ngày đều chưng diện xinh đẹp lộng lẫy, uống thứ trà thơm nhất, dùng trang sức cài tóc cùng quần áo thời thượng nhất.
Hồng Diệp đương nhiên cũng nghe qua những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, vài lời đồn đại vụn vặt, nhưng mà...
Nàng ấy chỉ mong hầu hạ tốt cho tiểu thư, không hổ thẹn với mỗi đồng bạc kiếm được.
"Các ngươi có chơi không?"
Từ xa, Chung Ý chạy một vòng quanh bãi cỏ, thở hổn hển dừng chân bên cạnh nàng, đôi mắt sáng lấp lánh, tựa hồ ẩn chứa cả một vũng nước mùa xuân.
Hôm nay trời trong xanh, gió cũng vừa phải, thế là nàng bảo muốn ra ngoài thả diều.
Xung quanh Thính Trúc Cư đều là cây cối cao thấp san sát, trong sân lại không tiện, nên các nàng tìm một chỗ rộng rãi hơn để chơi.
Nàng giơ cao cuộn dây diều trong tay, nói: "Các ngươi cứ đứng trơ ra đó, một mình ta chơi thì còn ra thể thống gì nữa!"
Hồng Diệp ngước mắt nhìn nàng, thấy gò má nàng ửng hồng, đôi mắt trong veo sáng ngời, sống mũi cao thẳng, môi đỏ mọng. Đặc biệt nốt ruồi nhỏ xíu nơi khóe mắt càng khiến nàng thêm phần diễm lệ.
Hôm nay nàng mặc bộ nhũ quần màu hạnh vàng, vốn dĩ còn khoác thêm áo choàng lông chồn, nhưng thấy nóng quá nên tiện tay vứt sang một bên. Dưới ánh nắng xuân ấm áp, vóc dáng nàng càng thêm phần quyến rũ.
Rõ ràng sinh ra đã có vẻ ngoài mê hoặc lòng người như thế, vậy mà trong đôi mắt lại ẩn chứa sự ngây thơ, vô tội, khiến người khác bị nàng nhìn chăm chăm không khỏi cảm thấy bồn chồn.
Hồng Diệp nhìn chiếc diều giấy bay vừa cao vừa xa, dáng vẻ tựa thuyền nhỏ lướt gió, lòng có chút nôn nao muốn thử. Thế nhưng, nàng liếc thấy Thúy Vân bên cạnh vẫn giữ bộ mặt nghiêm nghị, cuối cùng đành kìm lòng, đáp: "Tiểu thư cứ tự mình chơi đi ạ, nô tỳ không muốn chơi."
Thúy Vân tiến lên lau đi những hạt mồ hôi lấm tấm trên trán Chung Ý, rồi nhẹ giọng khuyên nhủ: "Tiểu thư mới ốm dậy, nên cẩn thận giữ gìn thân thể."
Giọng nói của nàng ấy cực kỳ khàn đặc, tựa như cành khô cọ vào giấy nhám, lần đầu nghe không khỏi khiến người ta giật mình. Ngày đó Hồng Diệp lần đầu nghe thấy, còn tưởng là bà lão nào đi lạc vào, giật bắn mình.
Thế nhưng, Chung Ý sau khi nghe thấy lại chỉ ngước mắt nhìn nàng ấy một cái, chớp chớp mắt, mỉm cười dịu dàng.
"Ngươi chính là Thúy Vân ư?"
Giọng nàng mềm mại, đôi mắt còn vương vẻ mệt mỏi sau cơn bệnh, nhưng tuyệt nhiên không có chút né tránh nào.
Từ đó về sau, nàng vẫn luôn đối xử với Thúy Vân như bình thường, chưa từng vì giọng nói khác thường của nàng ấy mà liếc mắt thêm lần nào. Ngược lại, nhờ sự điềm đạm của Thúy Vân, Chung Ý lại càng thêm tin tưởng nàng ấy.
Chung Ý bĩu môi, giọng điệu mang theo chút trách cứ: "Hồng Diệp này, ngươi thật là giả vờ đứng đắn! Rõ ràng ánh mắt ngươi sắp dính chặt vào chiếc 'Ngự Phong Hào' của ta rồi còn gì."
Chiếc diều của nàng là một chiếc thuyền giấy nhỏ nhắn tinh xảo, nàng cực kỳ yêu thích, thế nên mới đặt cho một cái tên vô cùng hoành tráng.
Mấy nha hoàn hầu hạ xung quanh nghe vậy, đều bật cười khe khẽ, ngay cả trên mặt Thúy Vân cũng thoáng hiện một ý cười nhạt.
"Ta cũng mệt rồi, có ai đến giúp ta thả diều không nào?" Nàng giơ cuộn dây diều lên lắc lắc, ánh mắt rực sáng nhìn Hồng Diệp, trông hệt như đang muốn nói: "Ngươi mau đến giành đi!"
Ai ngờ, còn chưa kịp có người nhận lấy, một cơn gió mạnh đột ngột thổi qua, chiếc diều giấy giật mạnh khỏi cuộn dây, lảo đảo bay thẳng về phía xa.
"Á!!"
Chung Ý chỉ thấy tay mình nhẹ bẫng đi, vội vàng quay đầu nhìn lại. Nàng chỉ đành trơ mắt nhìn chiếc diều xoay vòng bay xa, thuận theo chiều gió mà sắp sửa bay đi mất.
Nàng chẳng màng nghĩ ngợi nhiều, vội vàng xách tà váy chạy đuổi theo.
Mấy nha hoàn phía sau cũng vội cầm đồ vật chạy theo. Đến khi chạy đến nơi, chỉ thấy tiểu thư nhà mình đang đứng dưới một gốc cây ngô đồng cao lớn, ngửa đầu, nhìn chằm chằm ngọn cây với vẻ mặt thất thần.
Chiếc diều thật không may lại mắc vào cành cây trên đỉnh. Gió vừa ngưng, nó an yên nằm gọn trên đó, trông như một chiếc thuyền nhỏ đang vểnh đuôi vậy.
Các nha hoàn cũng ngây người đứng đó.
Mới chơi được bao lâu chứ... Trong lòng Chung Ý dâng lên một nỗi thất vọng.
Hồng Diệp nhìn tán cây cao chót vót đáng sợ kia, theo bản năng liếc nhìn Thúy Vân một cái, sực nhớ ra nàng biết võ công. Nhưng nếu để Thúy Vân phi thân lên trước mặt tiểu thư, chẳng phải sẽ bại lộ sao?
Đang lúc do dự, thì nàng nghe thấy Chung Ý vừa xắn tay áo vừa tuyên bố: "Mau đi lấy thang, ta tự mình leo lên!"
Một nha hoàn vội vàng đáp lời, rồi quay người nhanh chóng chạy đi lấy thang. Những người còn lại nhìn nhau, cứ thế ngây ngốc đứng im dưới gốc cây.
"Ý nhi."
Từ đằng xa, có một giọng nam nhân truyền đến.
Chung Ý lần theo tiếng gọi quay người lại, thấy phụ thân đang đứng ở hành lang nhìn nàng.
Chung Tiến Chi vóc người hơi lùn, râu tóc đã bạc trắng, ánh mắt nhìn nàng đầy vẻ từ ái.
Chung gia mới chuyển từ Tô Châu đến Thượng Kinh vào đầu tháng giêng.
Trước khi tân hoàng đăng cơ, Chung Tiến Chi nhậm chức Tô Châu Thông Phán, là một trong những quan viên sớm nhất đã bày tỏ lòng trung thành với Thái tử. Ông tự mình đi lại liên lạc với sĩ phu Giang Nam dâng sớ ủng hộ Thái tử, lập được không ít công lao.
Sau khi hoàng đế lên ngôi, đạo thánh chỉ đầu tiên ban ra chính là phong thưởng vô số công thần.
Xét thấy Chung Tiến Chi trung thành quả cảm, ông được thăng làm Hình Bộ Thị Lang, ngay lập tức đưa cả gia quyến cùng nhau lên phía Bắc. Mẫu thân già yếu, nên ông để bà ở lại Tô Châu.
Nàng tỉnh lại mới được vài ngày, phụ mẫu đau lòng khôn xiết. Hai phu thê hầu như ngày nào cũng đến Thính Trúc Cư thăm nom.
Sau này, phụ thân nàng càng ba hôm hai bữa lại sai người mang tới nào là thuốc bổ, nào là các loại kỳ trân, bộ dạng hệt như muốn dọn sạch cả phủ Chung vậy.
Được yêu thương đến thế, cũng khiến nàng chưa từng mảy may nghi ngờ thân phận của mình.
Khuôn mặt Chung Ý nở bừng một nụ cười rạng rỡ tươi tắn, nàng gọi: "Phụ thân!"
Nàng nhanh bước chạy tới, vạt váy dưới ánh nắng tung bay.
Chỉ đến khi lại gần hơn, nàng mới để ý thấy bên cạnh Chung Tiến Chi còn đứng một nam nhân trẻ tuổi.
Hắn ẩn mình trong bóng râm dưới mái hiên, thân hình nửa ẩn nửa hiện dưới ánh sáng và bóng tối. Do đó, lúc đầu nàng không chú ý tới hắn.
Nam nhân kia khoác trên mình một bộ trường bào trắng tinh. Khí chất của hắn tựa như ngọn núi xa trong bức tranh sơn thủy được vẽ bằng mực tàu, vừa thanh lãnh, vừa cô tịch lại vừa điềm tĩnh.
Nàng theo bản năng ngước mắt nhìn lên——
Sống mũi cao thẳng, môi mỏng đường nét rõ ràng. Rõ ràng là vẻ ngoài sắc sảo, thế nhưng bên khóe mắt lại ẩn chứa một đường cong sâu, tựa như tuyết tan trên suối xuân, trong khoảnh khắc bừng sáng.
Đôi mắt phượng hơi ửng đỏ, ánh mắt trong veo.
Hắn dịu dàng nhìn nàng, cứ như đã quen biết nàng từ lâu.