6.
Bị hắn giữ ch/ặt đôi chân, tôi theo phản xạ túm lấy vai hắn, rồi bị bế lên. Hắn ngồi xuống ghế của tôi, còn lưng tôi dựa vào thành ghế, ngồi gọn trên đùi hắn.
Tôi: "......"
Tôi nhíu mày bất mãn: “Cậu làm gì vậy? Thiếu gia, xin hãy buông ra."
Mắt Bùi Lệ sáng rực: "Không, tôi thích cảm giác tối qua. Còn cậu? Cậu có thích không?"
Hắn luôn làm trò nghịch ngợm rồi hỏi tôi có thích không.
Nếu tôi nói không, hắn sẽ nổi đi/ên.
Nhưng lần nào tôi cũng thành thật trả lời. Như lúc này, tôi nghiêm túc đáp: "Có chút không thích."
Quả nhiên, Bùi Lệ sầm mặt lại, ánh mắt hung dữ lóe lên, gằn giọng: "Không thích điểm nào?"
Rất bất mãn.
Tôi lắc đầu: "Chuyện này chỉ người yêu mới được làm. Tôi là thư đồng của cậu, không phải bạn tình."
Hắn ngẩn người, ngây thơ hỏi: "Sao lại không phải? Chúng ta vẫn luôn ngủ chung mà!"
Tôi: "...... Đó chỉ là tình bạn đơn thuần, qu/an h/ệ chủ - tớ giữa thiếu gia và người làm."
Bùi Lệ nhíu mày khó chịu: "Vậy từ giờ chúng ta sẽ là người yêu. Giờ có thể hôn được chưa?"
Tôi định đứng dậy: "Tôi chưa đồng ý."
Bùi Lệ đột nhiên nổi gi/ận, ôm ch/ặt tôi: "Tại sao? Rõ ràng tối qua cậu rất thích mà. Tôi đối xử tệ với cậu sao? Trước kia cậu bảo tôi nhảy lầu, tôi còn chẳng gi/ận."
Tôi choáng váng: "Không phải cậu tự muốn nhảy lầu à? Sao thành tôi bảo cậu nhảy?"
Mặt Bùi Lệ đen như mực, hắn trừng mắt nhìn tôi.
Tôi cũng trừng mắt lại, cho đến khi hắn chồm tới hôn. Tôi không né tránh, nhưng cũng không đáp lại.
Hắn bỗng dịu giọng nài nỉ: "Chúng ta yêu nhau không tốt sao? Sau này qu/an h/ệ của đôi ta sẽ thân mật hơn, An Tốn à."
Tôi thở dài: "Khoan nói tôi chỉ là thư đồng chăm sóc cậu, ông chủ và phu nhân sẽ không cho phép cậu thích đàn ông."
Bùi Lệ đột ngột hung hãn, bế thốc tôi lên đ/è vào cánh tủ quần áo.
Cú va mạnh khiến tôi cắn môi, ngoảnh mặt đi.
Hắn đ/è lên ng/ười tôi, bóp lấy cằm, bắt tôi đối diện với hắn.
Ánh mắt săn mồi ghim ch/ặt vào đồng tử tôi, đôi mắt thiếu niên tựa tranh vẽ. Hắn cất giọng trầm ấm đầy mê hoặc:
"An Tốn, vậy chúng ta yêu lén vậy. Biết đâu sau này tôi sẽ chán cậu."
Tôi nhíu mày, dường như đang suy tính.
Đôi lúc tôi cảm thấy cả hai chúng tôi đều không bình thường, mạch suy nghĩ quá kỳ dị.
Như lúc này, tôi lại do dự.
Thấy tôi chần chừ, hắn tán dương: "An Tốn ngoan lắm. Có lẽ tôi chỉ xem mấy thứ họ chia sẻ nên mới hứng thú với đàn ông thôi. Cậu chiều tôi chút đi."
Tôi gi/ật mình, ra là hắn xem linh tinh: "Cậu xem gì? Gửi tôi."
Hắn hớt hải: "Chỉ xem lướt qua, hơi kinh thôi. Tối qua tôi mơ thấy cậu......"
Tôi vội bịt miệng hắn. Hắn liếm lòng bàn tay tôi, tôi gi/ật nảy lui ra thì hắn đã xâm chiếm môi tôi.
Hắn ôm tôi rất ch/ặt. Tôi chỉ cao 1m7 mà hắn đã 1m89 rồi.
Cùng ăn cơm nhà, sao chênh lệch thế?
Khi Bùi Lệ buông ra, chân tôi mềm nhũn.
Hắn đỡ lấy eo tôi đầy tự mãn: "Mới thế đã mềm chân rồi, thú vị thật."
Tôi: "........."
Tôi liếc nhìn hắn, Bùi Lệ thật sự cảm thấy thích thú, dường như hắn đang tính toán điều gì.
Thế là giữa chúng tôi lại có thêm một mối qu/an h/ệ mong manh khác.
7.
Hắn vẫn đ/ộc đoán như thường lệ, ngày càng trở nên dính người. Rất thích những cử chỉ thân mật, còn mê chụp ảnh, dĩ nhiên không phải loại ảnh đen tối gì, nhưng cũng chẳng phải ảnh đứng đắn cho lắm. Tôi vẫn có thể chấp nhận được. Thỉnh thoảng tôi cũng chụp trả đũa. Sau này nếu hắn dám để rò rỉ ảnh của tôi, tôi cũng sẽ phát tán ảnh của hắn.
Năm hai đại học, chúng tôi dọn ra ở riêng. Bùi Lệ càng trở nên đi/ên cuồ/ng hơn, cực kỳ thích làm những việc hắn cho là thú vị. Giờ đây Bùi Lệ đã bắt đầu xử lý công việc của tập đoàn Bùi gia, hắn trở nên vô cùng bận rộn. Tôi thì rảnh rỗi, vì công việc của tôi chỉ là chăm sóc Bùi Lệ, đợi đến ngày thất nghiệp rồi tính sau vậy.
Dạo này ngày nào hắn cũng phải tiếp khách, về nhà thì đã rất khuya. Trước đây tôi còn đợi hắn, giờ thì tự đi ngủ trước. Hắn về nhà với cơ thể đầy mùi rư/ợu lại còn quấy rầy người khác. Tôi bực mình, lớn tiếng cãi nhau với hắn. Mỗi lần cãi nhau xong, hắn lại giải quyết mâu thuẫn trên giường. Hôm sau lại vờ vịt xin lỗi đáng thương.
Tôi thấy Bùi Lệ ngày càng chín chắn, ánh mắt bình thản nhưng lại khiến người ta hoảng hốt. Khi ở bên tôi, hắn sống buông thả và ngông cuồ/ng. Tôi luôn nghĩ Bùi Lệ chỉ muốn tìm công cụ giải tỏa, mà tôi vừa khớp với nhu cầu hiện tại của hắn. Còn cảm xúc của bản thân tôi - không gh/ét, có thể chấp nhận, đôi lúc cũng thấy thoải mái. Thỉnh thoảng tôi cũng ôm hắn trong phút giây ấm áp.
Tình cảm của hắn tựa như loài hoa sớm nở tối tàn, sự nhẫn nhịn của tôi cũng chỉ là đốm lửa leo lắt trong cuộc sống tẻ nhạt.
8.
Có một ngoại lệ.
Không thể đặt quá nhiều tình cảm vào một người không thể kiểm soát nổi.
Tôi dồn nhiều tâm sức và thời gian hơn cho chính mình.
Cho đến một lần, Bùi Lệ về nhà lúc nửa đêm mà tôi không có mặt.
Hắn gọi điện hỏi tôi bằng giọng trầm đặc: "Em đang ở đâu?"
Lúc đó tôi hơi say, cố gắng điều chỉnh giọng cho bình thường nhưng vẫn lộ ra sự khác thường.
Bùi Lệ nổi gi/ận đùng đùng, khi hắn tìm thấy tôi thì tôi vừa định chia tay nhóm đàn anh đàn chị.
Kết quả là hắn xuất hiện, chẳng nói chẳng rằng lôi phắt tôi đi.
Mọi người đều quen mặt Bùi Lệ, biết chúng tôi thân thiết, nhưng họ thấy vẻ mặt hung dữ của hắn nên đều lo lắng.
Tôi còn ngoảnh lại, cười toe toét vẫy tay với họ.
Bước lên xe, Bùi Lệ cài dây an toàn cho tôi rồi phóng thẳng về nhà.
Tôi chếnh choáng men say nhưng tâm trạng phấn chấn: "Sao anh lại đến đón em thế? Cảm ơn anh nhé!"
Bùi Lệ mặt lạnh như tiền, chẳng thèm đáp lời.
Trong cơn say, tôi lảm nhảm: "Mọi người tốt quá, vui tính lắm. Lần đầu tiên em biết mình có thể... cười... vui đến thế."
Cảm giác này thật kỳ diệu.
Niềm vui cứ tự nhiên trào ra từ trái tim.
Tôi không để ý đến gương mặt càng lúc càng lạnh giá của Bùi Lệ, nói được vài câu rồi thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, chúng tôi đã ở bãi đỗ xe. Hắn ôm ch/ặt tôi về nhà, đến nơi thì tôi bị hắn đ/è lên ghế sofa.
Chưa kịp định thần, tôi đã hứng chịu cơn cuồ/ng phong từ Bùi Lệ.
"Ở cùng anh khiến em đ/au khổ lắm sao? Bên anh em không vui sao? An Tốn, An Tốn, em thay đổi rồi, em đã thay đổi rồi."
Hắn đi/ên cuồ/ng gào thét. Tôi co ro ôm ch/ặt lấy hắn, r/un r/ẩy van xin.
9.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi chống tay đứng lên đi vệ sinh cá nhân.
Bùi Lệ bước vào, ôm eo tôi từ phía sau rồi hôn lên cổ tôi: "Ăn sáng đi em."
Tôi co người lại, dùng sức thoát khỏi vòng tay hắn.
Gương mặt tôi bình thản, không gi/ận dữ cũng chẳng vui mừng, chỉ lặng lẽ như tờ.
Ngược lại biểu cảm của Bùi Lệ biến ảo liên tục, hắn muốn nổi cơn thịnh nộ nhưng lại kìm nén được.
Sau bữa sáng, tôi đòi lại điện thoại từ Bùi Lệ.
Hắn cũng đưa trả.
Mở máy kiểm tra, tôi phát hiện danh bạ đã bị xóa sạch.
Tôi chỉ thở dài: "Bùi Lệ, anh xóa hết người ta rồi, có việc trường lớp là em không kịp nhận tin đâu."
Bùi Lệ khịt mũi: "Sẽ có người thông báo cho em, yên tâm đi."
Tôi cụp mắt, không nói thêm lời nào.
Đôi lúc tôi cũng hiểu, mình nên chủ động quan tâm Bùi Lệ, tìm hiểu xem dạo này hắn làm gì, thử tiến thêm bước nữa để củng cố mối qu/an h/ệ mong manh này.
Thậm chí tôi nghĩ nếu cố gắng hơn, có lẽ chúng tôi đã không đến nỗi chênh vênh như hiện tại.
Nhưng tôi chẳng buồn làm vậy.
Hồi nhỏ hắn đòi nhảy lầu, rõ biết là sai trái nhưng tôi cũng lười khuyên thiếu gia đừng hành động nông nổi, chỉ đứng dưới đất giơ tay đỡ lấy.
Hắn b/ắt n/ạt người ta, tôi ra tay c/ứu giúp - không vì hắn, mà bởi nghĩ mình có thể giúp đỡ.
Như hiện tại, nếu chia tay Bùi Lệ có lẽ tôi sẽ hơi buồn, nhưng nỗi buồn ấy chưa đủ lớn để vượt quá sức chịu đựng của tôi.
Vậy cớ sao phải cố? Cố để Bùi Lệ học cách vun đắp cho thứ tình cảm mỏng manh này thêm bền ch/ặt?
Tôi không muốn, thậm chí gh/ét cay gh/ét đắng ý nghĩ ấy.
Tôi đã chọn chấp nhận viễn cảnh tồi tệ nhất giữa hai chúng tôi.
Và tôi tin, hắn cũng vậy.
Từ tối qua, Bùi Lệ luôn vô cớ cảm thấy bồn chồn.
Nhất là khi thấy thái độ thờ ơ của tôi, hắn càng thêm phiền n/ão.
Nén bực dọc, hắn hỏi khẽ: "Em sao thế? Đi chơi cũng chẳng báo anh biết, về nhà không thấy em anh lo sốt vó lên."
Tôi ngạc nhiên nhìn hắn: "Anh về khuya cũng đâu có giải thích lý do? Tưởng đó là ngầm hiểu giữa hai đứa mình."
Hắn sững người, sắc mặt biến đổi: "Vậy anh quan tâm em mới gi/ận, sao em không tức? Em chẳng để tâm đến anh sao?"
Tôi: ".........."
Tôi lười đôi co.
Hôm nay thứ Bảy, không có tiết học, tôi mang đĩa hoa quả lên thư phòng ngồi thẫn thờ.
Một lát sau Bùi Lệ xông vào, hết sờ cái này lại mò cái kia.
Tôi đứng dậy bỏ ra ngoài, về phòng ngồi thiu thiu trên sofa cạnh cửa kính.
Bùi Lệ lại lẽo đẽo theo vào, ngồi xuống cạnh tôi: "Em gi/ận anh rồi à?"
Tôi thành thật lắc đầu: "Không, chỉ là em đang chờ cuộc sống mình thay đổi."
Lâu lâu tôi lại buông những câu khó hiểu. Như lúc này, Bùi Lệ hoàn toàn m/ù tịt không biết "thay đổi" tôi nói đến là gì.
10.
Khi chờ đợi một điều gì đó xảy đến, con người ta thường dễ bị xao động, bất an.
Tôi nghĩ, mình đang dần quen với việc hình dung một cuộc sống không có thiếu gia. Hoặc có lẽ tôi đang tập tưởng tượng về khả năng đó.
Hắn hôn lên má tôi, tay giữ ch/ặt sau gáy khiến tôi ngửa người ra phía sau. Lưng chạm vào sofa, ánh đèn bên ngoài lọt qua rèm cửa chói đến nhức mắt.
Tôi nhắm nghiền mi.
Giọng hắn nghẹn lại: "An Tốn, ở bên anh... em không vui sao?"
Tôi định thản nhiên đáp "Ừ", nhưng cổ họng lại bật ra hai chữ: "Cũng được."
Đó là sự thật.
Tôi thích cái cảm giác mất h/ồn mỗi khi thân mật với Bùi Lệ. Thật dễ chịu, nó khiến tim tôi đ/ập lo/ạn nhịp trong chốc lát. Khó diễn tả lắm, giống như hắn đang khắc sâu từng vết hằn vào trái tim tôi vậy.
Dần dà, hắn bắt đầu báo cáo từng hoạt động với tôi.
Có những hôm tôi chẳng thèm ngó ngàng.
Thấy tin nhắn cũng không hồi âm, hắn gọi điện đến phàn nàn.
Rồi từ lúc nào, tôi lại để tâm đến lịch trình của hắn.
Năm thứ ba đại học kết thúc, Bùi Lệ thân thiết với một tiểu thư khuê các.
Phu nhân tìm đến tôi, đặt tấm ảnh cô gái lên bàn, thẳng thừng tuyên bố đó là con dâu họ Bùi đã chọn. Gia thế khỏi phải bàn, nghe nói là công chúa nhỏ ở thành phố H.
“Cô cho cháu thời gian suy nghĩ." Người phụ nữ lạnh lùng đưa ra điều kiện, "Nếu đồng ý rời xa Bùi Lệ, cô sẽ đưa cháu ra nước ngoài với ng/uồn lực tốt nhất. An Tốn à, đàn ông không đáng tin đâu, cả đời này cháu nên dựa vào chính mình."
"Huống chi..." Bà ấy liếc nhìn bụng tôi, "Cháu không thể sinh con. Bùi gia ta không thể tuyệt tự."
Tôi cầm tấm ảnh, gật đầu: "Vâng, để cháu suy nghĩ."
Đêm đó, tôi nhắn tin bảo Bùi Lệ về nhà.
Đợi đến bạc mặt, trời sáng rõ hắn vẫn không hồi âm.
Tôi đứng dậy thu dọn đồ đạc, rời khỏi nơi này.
Ra nước ngoài.
C/ắt đ/ứt mọi liên lạc với Bùi Lệ.
Hắn không còn là thiếu gia ngày xưa nữa. Giờ đây hắn chín chắn, đĩnh đạc.
Chẳng cần thư đồng giám sát, tôi biết mình sớm muộn cũng thất nghiệp.
Nên đã chuẩn bị tinh thần rời đi từ lâu.
Tôi cũng không đến ngôi trường phu nhân giới thiệu.
Chọn một đất nước khác làm điểm đến.