1.
Tôi đến nhà họ Bùi từ khi còn rất nhỏ, nhanh chóng thích nghi với thân phận người hầu.
Hồi nhỏ, thiếu gia đáng yêu bỗng dưng đòi nuôi cá. Mấy ngày đầu, hắn nựng mấy chú cá vàng: "Cá cá ngoan, cá cá dễ thương, bé cưng yêu cá" - mà bé cưng chính là hắn.
Chưa được mấy hôm, hắn bỗng trở nên lầm lì, đòi gi*t mấy chú cá vàng. Chỉ có tôi, lấy ra một con cá không rõ giống loài gì (dù sao cũng ăn được) từ bếp ném cho hắn: "Thiếu gia gi*t con này đi, xong để dì sốt cà chua nhé."
Lúc ấy bé bánh bao hồng phấn ngẩn người, rõ ràng không ngờ tới trường hợp này.
Hồi cấp hai, hắn ngồi trên ban công tầng hai định nhảy lầu. Dáng người thanh niên mảnh khảnh, tóc đen phất phơ, vẻ đẹp tuyệt trần đã lộ rõ. Đôi mắt đen như vực thẳm nhìn xuống tôi, chân đung đưa như đang trêu đùa.
Ông chủ và phu nhân đang ở tỉnh khác hối hả trở về. Đám người hầu cuống cuồ/ng kê nệm hơi, giăng chăn đỡ phía dưới. Chỉ có tôi bình thản giang tay: "Thiếu gia nhảy xuống đi, tốt nhất đ/è ch*t tôi luôn để khỏi phải giải trình."
Dĩ nhiên độ cao này khó mà ch*t người, nhưng hắn hôn mê thì tôi khỏi đối mặt với trách nhiệm. Nghe vậy, mấy người hầu suýt ngất.
May thay hắn không nhảy. Khi về phòng, tôi thở phào: "Hôm nay tôi may mắn quá, may mà cậu không nhảy."
Lúc ấy hắn chỉ cao hơn tôi chút, cười hỏi: "Tôi đùa đấy, cậu thấy vui không?"
Tôi chớp mắt thành thật: "Không vui." Quá nguy hiểm.
Nụ cười biến mất. Hắn đẩy tôi ngã xuống đất, đ/á một cước: "Vô ơn! Tối nay cấm lên giường!"
Cú đ/á vào hông không mạnh lắm. Tôi bình thản "Ừ" rồi trải nệm dưới đất.
Giữa đêm, tôi bị đủn ra khỏi nệm. Hóa ra thiếu gia đã xuống ngủ cùng. Tôi dụi mắt leo lên giường, mặc kệ hắn lẩm bẩm dưới đất - đằng nào hắn cũng hay ch/ửi.
Lên cấp ba, hắn càng hung á/c. Trò b/ắt n/ạt tà/n nh/ẫn nhất nhắm vào thụ chính - đúng, đây là cuốn tiểu thuyết đam mỹ đ/au khổ kinh điển.
Có lần hắn đẩy thụ chính xuống hồ, cấm mọi người c/ứu. Lũ công tử trên bờ hò reo. Bùi Lệ khẽ nhếch mép.
Tôi không khuyên can mà nhảy ùm xuống hồ c/ứu người. Thấy vậy, hắn biến sắc: "An Tốn!" - cuống cuồ/ng lao theo dù không biết bơi.
Ùm ùm…
2.
Mấy tay công tử lắm chuyện cũng hoảng hốt, chuyện này cũng xảy ra được à. Bùi gia vốn là danh môn đứng đầu nơi đây, nếu Bùi thiếu gia xảy ra chuyện gì trước mặt họ, cả lũ đều phải chuốc họa vào thân.
Thế là họ lần lượt nhảy xuống cứ như thả bánh bao xuống nước sôi, hôm đó cả trường xôn xao với vụ học sinh xếp hàng nhảy hồ thật ly kỳ chưa từng thấy.
May mắn thay không ai gặp nạn, hiệu trưởng mắt đỏ hoe suýt quỳ xuống lạy tạ Phật Tổ phù hộ.
Chỉ có điều thiếu gia lăn ra ốm, cơn gi/ận hướng về tôi ch/áy bỏng khôn ng/uôi.
Với vẻ mặt tiều tụy, hắn đ/è tôi xuống thảm, tay siết ch/ặt cổ tôi.
Gằn giọng chất vấn sao tôi dám c/ứu kẻ đó?
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của hắn, biết hắn lại mất kiểm soát. Cổ họng đ/au nhói, tôi khép mắt im lặng, sẵn sàng đón nhận cái ch*t.
Tính tôi vốn lầm lì, dù có chơi chung với đám bạn ồn ào của thiếu gia cũng chẳng khơi dậy được chút cảm xúc.
Hễ tôi xuất hiện là bầu không khí đóng băng.
Bọn họ gh/ét tôi nhất, nhưng trớ trêu thay thiếu gia đi đâu cũng lôi tôi theo.
Tôi chẳng được lòng ai, nhưng tôi không bận tâm.
Đột nhiên vòng tay siết cổ buông lỏng, thiếu gia đuối sức ngã vật ra, nhiệt độ cơ thể lên tới 39.9°C.
Từ đó về sau, thiếu gia chẳng còn hay b/ắt n/ạt người khác.
Vào đại học, tôi và hắn vẫn cùng trường nhưng khác ngành. Hắn đích thân nhờ giáo viên chủ nhiệm đổi phòng ký túc xá để ở chung với tôi.
Tôi vui vẻ nhận lời, dù sao tôi chỉ là thư đồng của hắn, nói khó nghe hơn thì là người hầu. Nếu cách xa quá, tôi khó lòng hầu hạ hắn chu đáo.
Bùi gia trả lương không thấp, hơn nữa bao năm nay tôi đã quen sống ở Bùi gia, có chút tình cảm với mọi người.
Còn sâu đậm hay không, thì tùy vào góc nhìn của mỗi người vậy.
3.
Hơn nữa việc chăm sóc Bùi Lệ chỉ là một phần công việc của tôi, không có gì khó khăn.
Phòng ký túc là phòng bốn người, hai bạn cùng phòng còn lại đều không phải dân thủ đô, tính tình đều khá tốt. Họ rất thích tôi nhưng lại ngại tiếp xúc với Bùi Lệ. Bùi Lệ toát ra vẻ xa cách khiến người khác e dè. Thậm chí họ cũng không dám thân thiết quá với tôi, bởi hình như Bùi Lệ sẽ không vui.
Nhưng gần đây Bùi Lệ có chút kỳ lạ, biểu hiện cụ thể qua ánh mắt lảng tránh khi nhìn tôi, thường xuyên trùm chăn kín mít không biết đang xem gì. Đôi khi gọi hắn cũng không đáp lại. Tôi đoán có lẽ hắn để mắt đến chàng trai nào đó, xét cho cùng thì hắn vốn là công chính phong lưu lăng nhăng trong nguyên tác.
Còn lý do tôi đọc qua cuốn sách này, đơn giản chỉ vì tôi buồn chán. Tôi có một cuộc sống rất bình thường, những lúc rảnh rỗi tôi thường đọc mấy thứ kỳ quặc. Liên quan đến xu hướng tính dục của bản thân ư? Tôi chưa có đáp án, bởi vì tôi chưa từng thích một ai cả. Tôi chưa bao giờ có cảm giác "tim đ/ập chân run" mà người ta hay nhắc đến.
Tôi cũng không bao giờ can dự vào quyết định của thiếu gia. Hắn muốn chơi bời thế nào là chuyện riêng của hắn. Tôi chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.
Hôm nay Bùi Lệ có việc bận, chiều tan học, tôi không đợi hắn mà về thẳng ký túc. Sau khi tắm rửa, tôi ngồi trước giường xem phim được mười phút - đặc điểm của tôi là hiếm khi kiên nhẫn quá mười lăm phút. Tắt máy tính bảng, tôi lấy sách ra đọc. Được năm phút, tôi lại với tay lấy điện thoại check tin nhắn nhóm, liếc qua nội dung bài tập rồi bắt đầu làm bài tập nhóm.
Mấy bạn cùng phòng trở về, thấy Bùi Lệ vắng mặt, họ đều thở phào nhẹ nhõm. Không hiểu sao hễ có mặt hắn, họ lại không dám nói chuyện to tiếng.
"An Tốn, chỉ có cậu ở đây à? Bùi Lệ đâu rồi?"
Tôi quay đầu đáp: "Ừ. Cậu ấy đi đâu tớ cũng không rõ."
"À ra thế. Cậu ăn tối chưa? Ăn tí gì không?"
Bạn cùng phòng đối diện lấy ra một gói mì ly đưa tôi. Tôi lắc đầu: "Cảm ơn, tớ không ăn."
Bùi Lệ cấm tôi ăn mấy thứ đồ ăn vặt vô bổ này. Tôi cảm nhận được hắn sắp về tới nơi, khoảng thời gian này không đủ để tôi ăn lén thành công.
4.
Quả nhiên, chỉ vài phút sau, Bùi Lệ đã trở về.
Cánh cửa mở ra, tôi ngước nhìn, một chàng trai cao lớn đẹp trai bước vào.
Gương mặt non trẻ kiêu hãnh rạng ngời pha chút nụ cười, như vừa gặp chuyện vui.
Hắn tiến lại gần, tay xách đồ ăn đặt lên bàn tôi, một tay chống bàn, tay kia đặt lên thành ghế tôi đang ngồi, cúi người xuống khiến khoảng cách giữa hai chúng tôi thu hẹp. Tôi ngửi thấy mùi khói th/uốc thoang thoảng cùng mùi rư/ợu.
Tôi khẽ nhíu mày lại.
Mũi hơi hếch lên: "Thiếu gia hút th/uốc à?"
Bùi Lệ cúi sát vào mặt tôi, mắt sáng lên: "Cậu ngửi thấy rồi à? Chỉ một điếu thôi, đùa chút cho vui."
Tôi nhăn mặt, nghiêng đầu né tránh: "Tốt nhất đừng học thói x/ấu ấy."
Việc hắn nghe hay không không phải chuyện của tôi, mối qu/an h/ệ giữa chúng tôi chỉ đủ để tôi đưa ra lời khuyên.
Hắn nhìn chằm chằm mặt tôi rồi bỗng bật cười: "Được, biết rồi."
"Ừ."
Hắn đi tắm, tôi mở đồ ăn hắn mang về ăn vài miếng.
Rồi ra giặt quần áo.
Bùi Lệ bước ra từ phòng tắm, đứng sau lưng tôi, hai tay vòng qua eo tôi khiến tôi gi/ật nảy. Hắn nhanh tay đỡ lấy móc phơi đồ trong tay tôi.
Cơ thể của thiếu gia bao trùm lấy tôi. Tôi liếc nhìn, hắn cúi sát vào tai tôi, thì thào:
"Sao cậu chẳng thèm hỏi tối nay tôi đi đâu?"
Tôi quay đầu, vừa phơi áo vừa đáp: "Việc của thiếu gia, thiếu gia tự có cách giải quyết, tôi không cần xen vào."
Mũi hắn chạm vành tai tôi.
Tôi hơi nhíu mày, cảm thấy khoảng cách này quá gần. Ngày xưa còn nhỏ, giờ chúng tôi đã lớn rồi, nên giữ chừng mực.
Nhưng hắn lại ríu rít bên tai: "Lát nữa tôi sẽ kể cho cậu nghe."
Tôi gật đầu.
Hắn buông tôi ra rồi đi vào.
Đến lúc lên giường ngủ, hắn vẫn chưa nói gì. Tôi tưởng hắn đã quên.
Nào ngờ giữa đêm khuya, khi đèn tắt, tôi chợt nghe tiếng động từ phía giường bên. Cơn buồn ngủ biến mất khi một bóng người đ/è lên ng/ười tôi.
5.
"Ừm!"
Hắn bịt miệng tôi lại. "Suỵt, là tôi đây."
Tôi: "......"
Tim tôi đ/ập thình thịch.
Hắn buông tay, kéo chăn trùm lên.
Chiếc giường 1m2 kêu cót két dưới sức nặng.
Đành chịu, sợ hắn gây tiếng động, tôi đành nép vào góc giường. Vừa chui vào, hai thằng đàn ông đã dính ch/ặt vào nhau.
Không phải chúng tôi chưa từng ngủ chung, nhưng chưa bao giờ lén lút thế này.
Hắn kéo chăn lên, tay vòng qua eo tôi. Tôi gi/ật mình định giãy dụa, nhưng vì không gian chật hẹp, cơ thể tôi cứ cọ xát vào người hắn.
Bùi Lệ khẽ cười, không những không lui ra mà còn ép sát, đ/è tôi vào tường.
Tôi ngước nhìn hắn. Trong phòng ký túc lúc nửa đêm, tôi thấy gương mặt mờ ảo của hắn sau khi mắt thích nghi với bóng tối.
Đường nét sắc sảo, vô cùng điển trai.
Bùi Lệ có vẻ đẹp của sự nguy hiểm.
Đặc biệt là đôi mắt ấy, nếu không mang vẻ bi/ến th/ái lúc trêu chọc, thì hắn nhìn con lợn cũng thành tình tứ.
Giờ tôi có thể tưởng tượng ánh mắt hắn đang lấp lánh trò đùa á/c ý.
Hắn nâng cằm tôi, cúi xuống.
Mũi hắn chạm mặt tôi. Tôi choáng váng.
"Mềm thật."
Hắn thì thào.
Tay tôi chống lên eo hắn định đẩy ra.
Nhưng bàn tay hắn đã luồn vào dưới áo tôi, xâm chiếm th/ô b/ạo.
Nụ hôn quá mạnh khiến môi tôi đ/au rát.
Tôi không kìm được mà rên rỉ.
Hắn càng phấn khích, quấn ch/ặt chân vào đùi tôi, không cho đạp ra.
Toi đời, giờ đối tượng bị Thiếu gia ng/ược đ/ãi thành tôi rồi.
"Hình như tôi vừa phát hiện điều thú vị lắm." Giọng khàn khàn của hắn vang lên bên tai.
Tôi không nhớ Bùi Lệ rời đi thế nào.
Chỉ biết áo ngủ của tôi đã nhàu nát, môi tôi sưng tấy bỏng rát.
Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà, đầu óc trống rỗng.
Sáng hôm sau, hai đứa bạn cùng phòng đi học sớm. Đại học tưởng ít tiết mà cũng chẳng ít.
Tôi dậy từ tinh mơ, mặt lạnh như tiền, chẳng bận tâm đến chuyện đêm qua.
Với tôi, chuyện không làm tôi gh/ê t/ởm cũng không làm tôi vui sướng, thì chấp nhận được.
Còn Bùi Lệ chắc chỉ tìm chút giải khuây.
Tôi quen cái thói thỉnh thoảng lên cơn đi/ên của hắn rồi, chẳng đáng lo.
Bùi Lệ cũng không có tiết sáng. Hắn xuống giường dụi mắt, liếc tôi cái rồi đi vệ sinh cá nhân.
Khi quay lại, hắn bước tới. Tôi định hỏi "Ăn sáng không?"
Thì tay hắn đã đặt lên thành ghế tôi, gi/ật mạnh.
Tiếng ghế trượt trên sàn kêu lạch cạch.
Tôi chưa kịp hoàn h/ồn, cả người đã bị kéo lê.
Bùi Lệ đột nhiên nắm lấy bắp chân tôi.
Tôi thét lên.