Quỷ Vực nơi người đời trong ngoài đều chẳng lường được tâm địa, địa nhiệt âm trầm dị thường hiểm ác.

Chu Thận là kẻ trọng nghĩa khí, nghe nói Tạ Kính Từ đến từ ngoại giới liền cố ý vì nàng cùng Bùi Độ sắp xếp hai gian khách phòng yên tĩnh, lại còn mời danh y đến chẩn trị thương thế.

Bùi Độ thương thế trầm trọng, quá trình trị liệu giằng co suốt cả một đêm dài. Mãi đến khi trời vừa hửng sáng chân trời loáng thoáng ánh bạc nhợt nhạt, đại phu mới từ trong phòng bước ra.

Tạ Kính Từ cảm tạ, đẩy cửa mà vào. Giây phút ánh mắt chạm tới hắn, trong lòng không khỏi khẽ chấn động chẳng rõ là đau lòng hay kinh ngạc.

“Tạ tiểu thư…”
Hắn vốn không có tu vi hộ thân, thân thể chẳng khác phàm nhân, trải qua một đêm dài giày vò, dưới mắt lộ rõ vầng xanh nhàn nhạt giọng nói cũng khàn khàn đến mức gần như không nghe thấy: “Cô nương không nghỉ ngơi sao?”

Thật là lời vô nghĩa, hắn nửa cái mạng đã chẳng còn, Tạ Kính Từ dù lòng dạ sắt đá đến đâu cũng không thể an nhiên mà chìm vào giấc ngủ.

“Ta chỉ là… không ngủ được.”
Ánh mắt nàng đảo qua một lượt, cuối cùng dừng trên chén trà cùng thuốc trong tay hắn.
“Đang uống thuốc sao?”

Lời vừa dứt, trong đầu liền vang lên tiếng cười khẽ của hệ thống: 

[Chúc mừng, chúc mừng, đã mở khóa màn thứ hai cảnh tượng của Ma giáo yêu nữ! Lời kịch đã hiển thị, mời dựa theo thiết lập nhân vật mà diễn.]

Tạ Kính Từ khẽ tặc lưỡi.

Chính đạo nhân sĩ bị thương uống thuốc, quả nhiên là một trong những màn yêu mị thường thấy của nhân vật nàng. Một người thân thể suy nhược lời trách cứ cũng yếu ớt lạ thường, một người khác thì tươi cười dịu dàng, từng bước tiến lại gần…

Chỉ tiếc rằng, mỗi lần kết cục của nàng đều là bị đại hiệp chính đạo không chút lưu tình mà một chưởng đánh bay.

Bùi Độ nghe tiếng gật đầu, nuốt viên thuốc, đang định xuống giường đặt chén trà lên bàn thì một bóng dáng mảnh mai đã nhẹ bước lại gần.

Tạ Kính Từ vươn tay tiếp lấy chén trà trong tay hắn, ngữ khí bình thản:
“Thân thể ngươi còn yếu cứ nằm yên trên giường là được rồi.”

Thực ra, hắn còn chưa đến mức yếu đến không nhấc nổi chén trà.

Bùi Độ vừa định phản bác, lại nghe nàng tiếp lời: “Ta đã hỏi qua thầy thuốc về cách dùng những loại thuốc trị thương này, sau này có thể giúp ngươi thoa thuốc, uống thuốc. Bất quá…”

“Ta nhớ trước kia từng đọc thoại bản có ghi, uống dược… không nhất thiết phải dùng tay.”

Trong giọng Tạ Kính Từ thoáng nét mông lung, âm cuối vương chút luyến tiếc, tựa như người mệt mỏi khẽ than, nâng chén trà nhấp một ngụm nhẹ nhàng: 

“Nếu không dùng tay, vậy còn cách nào khác? Bùi công tử có biết không?”

Tiếng nàng thanh lãnh như suối chảy trong khe, tựa oanh ca vừa sớm len lỏi trong không khí, mang theo âm hưởng vương vất làm lòng người lay động.

Bùi Độ vừa nghe xong, ánh mắt khẽ dao động vô thức rơi xuống bờ môi nàng.

Đôi môi mỹ nhân hé mở, sắc hồng như cánh hoa lay động lòng người.

Vừa rồi nàng mới uống nước, môi mỏng ánh lên một tầng hơi nước chưa tan hết khiến người không khỏi sinh ra một loại xúc cảm, tưởng như có thể chạm tới. 

Nơi đó ấm ápmềm mịn, ngọt lành đến mức không chân thực.

Bùi Độ chợt giật mình bởi ý nghĩ ấy, ý niệm lướt qua khiến Bùi Độ cả kinh hai bên vành tai bất giác nóng lên. Đến khi hồi thần lại, đã thấy ánh mắt Tạ Kính Từ rơi thẳng lên mặt mình còn mang theo ý cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng hỏi:
“Thế nào? Trên mặt ta dính gì sao?”

Tim hắn bất giác đập loạn, giống như tiểu đồng phạm làm chuyện xấu bị bắt gặp, lúng túng nghiêng đầu, tránh đi tầm mắt nàng.

Tạ Kính Từ rốt cuộc không nhịn được bật cười khẽ.

Những lời vừa rồi hoàn toàn không phải do hệ thống yêu cầu, tất cả đều tại phản ứng quá mức thú vị của Bùi Độ, hệt như con mèo bị dẫm phải đuôi, kinh hoàng bối rối rồi lại cố tỏ ra trấn định.

Thật muốn trêu chọc chàng thêm chút nữa.

Đúng như nàng dự đoán, bên tai quả nhiên truyền đến một tiếng “Không có” khô khốc, có chút ngượng ngùng lại như ẩn nhẫn uất ức, càng nghe càng làm lòng người ngứa ngáy.

“À phải rồi.”

Trêu đùa Bùi tiểu công tử luôn khiến tâm tình nàng tốt hơn, Tạ Kính Từ khẽ hắng giọng, thu lại ý cười, tiến lên vài bước, ngồi xuống mép giường: 

“Ta có thể xem vết thương của ngươi được không?”

Ngọc Lộ Cao vốn là linh dược khó cầu, chỉ cần dùng đúng chỗ vết thương sẽ phục hồi hơn phân nửa. Trước đó ở y quán, đại phu đã cởi bỏ toàn bộ y phục hắn để trị thương. 

Nàng dù mặt dày cũng không tiện ở lại xem, giờ về khách điếm rốt cuộc có thể đường hoàng kiểm tra thương thế của hắn một chút.

Bùi Độ rõ ràng hơi khựng lại.

Chỉ là lần này hắn không do dự quá lâu. Dù động tác còn chút ngượng ngùng, nhưng vẫn vươn tay, ngón tay khớp xương rõ ràng khẽ siết, liền kéo cổ áo sang một bên, để lộ một khoảng da thịt trắng mịn bên vai.

Vừa mới động thủ, lại nghe thấy giọng Tạ Kính Từ mang theo ý cười: “Không không không, không phải chỗ đó… kỳ thật chỉ cần xem cánh tay là được rồi.”

Tay phải của Bùi Độ đang chộp vào vạt áo, thoáng khựng lại trong chớp mắt.

Tạ tiểu thư còn chưa dứt lời, hắn đã vội vã động tác như vậy, tựa hồ là…

Tựa hồ như nóng lòng muốn cởi bỏ xiêm y để nàng nhìn thấy. “Bất quá như vậy cũng tốt.”

Giọng nàng vang lên sau một tiếng cười nhẹ, nghe vào tai lại tựa như đang châm dầu vào lửa.

Trong đầu Bùi Độ hoàn toàn trống rỗng, vành tai nóng lên lạ thường, chưa từng có ai khiến hắn rối ren đến mức này.
Trong đầu Bùi Độ trống rỗng, vành tai nóng bừng chưa từng thấy, nghe bên cạnh cô nương khẽ cười nói: “Ngươi trước ngực bị thương nặng nhất, xem xét kỹ cũng nên.”

Chính bởi giọng nói của nàng bình thản đến không mang theo nửa điểm trêu đùa, lại càng khiến hắn trong cơn xấu hổ luống cuống trở nên buồn cười thê thảm hơn.

Bùi Độ muốn buông không được, không buông cũng không xong, bàn tay phải vẫn bất động đặt trên vạt áo, lộ ra một bên xương quai xanh trắng ngần cùng đường cong bờ vai.

Một cơn nóng vô cớ dâng lên trong lồng ngực.

Trong ánh nhìn yên tĩnh của đối phương, Bùi Độ cụp hàng mi dài, cuối cùng chậm rãi kéo vạt áo xuống.

Dưới ánh mắt tĩnh lặng của đối phương, Bùi Độ rũ hàng mi dài, khẽ kéo vạt áo xuống. Ngọc lộ cao là dược phẩm quý hiếm khó cầu, được Tạ Kính Từ bôi lên miệng vết thương của hắn, đã khiến không ít vết máu đông lại thành vảy.

Tạ Kính Từ nghiêng người về phía trước.

Ở trong huyệt động trước kia, ánh sáng mờ nhạt chỉ đến từ ánh trăng ngoài trời, mọi thứ đều mơ hồ mông lung khó thể nhìn rõ.

Hiện tại trong phòng ngủ ánh nến vàng óng dịu dàng trải ra một tầng sáng ấm, rọi lên làn da lạnh nhạt của hắn, khiến mỗi vết thương, từng đường cơ bắp lộ rõ dưới mắt … không còn chỗ nào để giấu.

Nàng đưa tay, dừng lại rất gần thân thể hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào một vết sẹo dữ tợn.

Tạ Kính Từ vươn tay, dừng lại ở khoảng cách rất gần cơ thể hắn, đầu ngón tay khẽ chạm vào một vết sẹo. 

Nàng không nói gì, Bùi Độ lại đã hiểu ý tứ chưa thốt ra của nàng, chần chờ giây lát, cuối cùng khó khăn mở lời: “… Có thể chạm vào.”

Trong không gian trống trải, vang lên một tiếng cười khẽ nhẹ đến gần như không thể nghe thấy.

Tạ Kính Từ mím môi ngừng cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống dừng lại trên vết sẹo dữ tợn như con rết: “Như vậy có đau không?”

Ngón tay nàng trắng ngần, vết thương kia lại xấu xí khó coi, bị đầu ngón tay khẽ kéo căng lớp da thịt mềm mại. Chạm vào không mạnh, nhưng một cơn ngứa sâu tận xương tuỷ lập tức dâng lên, như có sợi lông tơ vô hình lướt qua tâm trí trêu chọc ý niệm lặng lẽ sinh sôi trong lòng hắn .

Cơn ngứa này vô hình vô ảnh, quấy động trong huyết mạch, âm thầm trêu chọc tâm can, thanh âm hắn lại khàn lại khô, giống như từ cổ họng gắng gượng bài trừ ra: “Không đau.” 

Bùi Độ chỉ cởi chiếc áo trắng đến ngang ngực, Tạ Kính Từ nghe vậy khẽ “ừ” một tiếng, tiếp tục kéo vạt áo xuống.

Ngoại thương dễ trị nhưng nội thương lại khó, nhất là thương tổn gân mạch.

Trên bụng dưới vẫn còn một mảng bầm tím chưa tan, so với khi ở y quán lại càng thâm trầm nghiêm trọng hơn, theo đường vải dần dần hé lộ một đường eo rắn chắc, rõ ràng rành rọt.

“Thương thế chỗ này, e rằng phải chờ rời khỏi Quỷ Vực đến Vân Kinh mới có thể chữa khỏi triệt để.”

Nàng nhìn chỗ bầm tím kia mà nhíu mày, biết rõ nơi ấy tất nhiên đau nhức khó nhịn. Không giống vùng ngực phía trên, lần này nàng không vươn tay chạm vào mà ánh mắt lại khẽ quét xuống dưới theo đường eo bụng, dừng lại nơi bị chăn bông che khuất.
“Thương trên đùi… đã khá hơn chút nào chưa?”

Chăn mỏng dưới thân hắn rõ ràng khẽ động.

Bùi Độ gần như lập tức đáp lời, ngữ khí cứng ngắc: “Không sao.” 

“Ta cũng không ăn thịt người, làm gì khẩn trương như vậy.”

Tạ Kính Từ khẽ cười: “Bị người nhìn thoáng qua cũng ngượng ngùng, ngươi hóa ra nhát gan đến vậy sao?” 

Bùi Độ im lặng. Đâu phải như vậy.

Không phải vì nhát gan. Mà là vì... là nàng.

Hắn xưa nay chán ghét người khác đụng chạm, càng không để ý bất luận ai nhìn ngó hay đánh giá. Nếu là người khác, đừng nói bảo hắn cởi y phục, dù chỉ muốn giúp Bùi Độ bôi thuốc lên mặt hay tay, cũng sẽ bị hắn không chút do dự cự tuyệt. 

Hắn vốn không phải người tùy tiện, chỉ có Tạ tiểu thư là ngoại lệ.

Chỉ cần nàng muốn, dù là chuyện ái muội hay xấu hổ đến đâu, hắn đều nguyện ý làm.

Chỉ là mỗi lần bị nàng nhìn chăm chú, nhìn kỹ đến từng vết sẹo, từng tổn thương trên thân thể này hắn liền cảm thấy khô khốc, căng thẳng co quắp đến mức khó chịu.

Đáng tiếc, nàng chẳng hề hay biết gì cả.

Kỳ thực Tạ tiểu thư không biết còn rất nhiều chuyện. Tỷ như hắn ngày qua ngày vung vẩy thanh kiếm trong tay, chỉ vì có thể đứng ngang hàng với nàng, cao thấp tương xứng.

 

Tỷ như hắn ở đại trạch địa vị khó xử, đi lại gian nan, sau khi bị dưỡng mẫu làm khó dễ hay huynh trưởng chế giễu, động lực duy nhất để hắn mở mắt vào ngày hôm sau là có thể ở Học cung xa xa nhìn thấy nàng, dù chỉ là vội vàng liếc qua bằng khóe mắt.

Lại tỷ như sau khi nàng thân mật trêu đùa với bạn khác phái, hắn trằn trọc, cả đêm khó ngủ, có khi trong lòng nghẹn uất muốn chết, chỉ có thể đến võ trường luyện kiếm…

Nghĩ đến cũng thấy bi ai, đó đều là những chấp niệm khó phai trong cuộc đời hắn, sinh sôi lấp đầy mọi khe hở trong nửa đời trước. 

Thân là một trong hai nhân vật chính của câu chuyện, Tạ Kính Từ lại hoàn toàn không hay biết gì về điều này. 

Bùi Độ không dám hy vọng xa vời nàng sẽ biết.

Bởi nếu nàng thật sự biết… có lẽ đến cả bằng hữu, cũng không làm nổi nữa.

Hắn hiện giờ chẳng còn gì trong tay, một khi bị nàng vứt bỏ hắn thậm chí đến tư cách đứng gần cũng không còn.

Hắn vì một câu đùa giỡn kia mà rũ đầu, ánh mắt mất đi thần thái không biết đang suy nghĩ điều gì cả người như thu mình lại.

Tạ Kính Từ chớp mắt.

Nàng hình như… chưa nói điều gì quá đáng mà? Hay là Bùi Độ nhớ lại những chuyện xảy ra hôm nay, theo bản năng cảm thấy khổ sở? 

Đúng rồi. Hắn đích xác nên khổ sở.

Theo cốt truyện hệ thống kể cho nàng, cả đời Bùi Độ hoàn toàn là một bi kịch. 

Bởi vì diện mạo cực kỳ giống đại thiếu gia đã chết của Bùi gia mà được gia chủ nhận nuôi, danh là con nuôi, kỳ thực chỉ là một kẻ thế thân. 

Cố tình chủ mẫu ghét hắn đến cực điểm, mấy năm như một ngày mà cô lập xa lánh, đủ kiểu tìm cách gây khó dễ, Bùi Độ không ít lần chịu gia pháp, mới dưỡng thành tính tình kín kẽ như hiện tại.

Hiện giờ hắn vất vả lắm mới học hành thành tài, sắp thoát khỏi gông cùm xiềng xích của gia tộc, lại trong một ngày đột ngột gặp biến cố lớn, từ cái bóng của người khác trở thành một phế nhân bị người người chán ghét phỉ nhổ. 

Trải qua như vậy nếu đặt lên người khác, chắc chắn có thể khóc mù cả mắt nhưng từ khi Tạ Kính Từ bắt đầu nhìn thấy Bùi Độ, hắn vẫn luôn giữ vẻ an tĩnh.

Hắn không nói, Tạ Kính Từ cũng tùy tiện không để ý, kỳ thực nào có ai có thể kiên cường đến vậy, lại không phải tim làm từ đá tảng. 

Vào lúc này… chẳng lẽ nàng không nên nghiêm túc, an ủi hắn một chút sao? 

Đây là vùng mù kiến thức của Tạ Kính Từ, nàng vốn không biết an ủi người. 

“Này.”

Nàng sợ nói sai lời khiến tiểu thiếu gia càng thêm khó chịu, trong đầu gào thét với hệ thống: “Hệ thống, trong kho lời kịch có câu nào an ủi người không?”

Hệ thống quen với kiểu lạnh nhạt tổn người của nàng, nay vừa nghe thấy câu hỏi này, lập tức lộn nhào 720 độ ra sau:
[ Ngươi yên tâm! Giao cho ta, bảo đảm không thành vấn đề! ]

Cũng may nó đủ đáng tin cậy, chỉ một lát sau chữ viết câu từ đã hiện ra trong đầu Tạ Kính Từ.

[ Không phải chứ, mất đi tu vi thôi mà có đến mức thất hồn lạc phách đâu? ]
Không thể nào không thể nào, sẽ không thực sự có người miệng lưỡi đáng ghét như vậy, đem giọng điệu mỉa mai xỉa xói vết thương của người khác làm thú vui chứ?

Bỏ qua.

[ Chỉ là mất tu vi thôi mà, đã tiêu cực thế rồi sao? Thật là buồn cười. ]
Tự đứng trên đạo đức mà phán người khác, chẳng qua cũng là một loại đáng thương thôi.

Bỏ qua. Bỏ qua. Bỏ qua tiếp. 

Tạ Kính Từ: …

Đáng giận.
Suýt nữa quên mất đây là hệ thống vai ác. Quả nhiên không hổ danh ác độc, những câu này giống như độc dược trộn ớt cay, vừa độc vừa cay. 

Bùi Độ mà nghe xong, chưa biết chừng chưa nói hết câu đã… tự kết liễu, máu bắn ba thước là chắc chắn.

Tạ Kính Từ quyết định tự lực cánh sinh.

Nàng từ nhỏ được nuông chiều, sống vô ưu, chưa từng học cách an ủi ai. Mà bấy lâu nay còn bị định hình là một vai ác không hiểu phong tình càng khiến chuyện này khó gấp bội.

Nàng ngập ngừng giây lát, giơ tay chọc nhẹ vào vai Bùi Độ.

Hắn cởi áo, cơ bắp chợt căng lên trông đặc biệt bắt mắt.

“Bùi Độ.”
Nàng không được tự nhiên mà xoa xoa sống mũi, giọng hơi nhỏ:
“Ngươi… có phải đang rất khó chịu?”

Ai, hắn như vậy rồi, chắc chắn khó chịu, nàng đang nói cái gì vô nghĩa.

Bùi Độ nâng hàng mi dài, đôi mắt đen láy không chớp nhìn nàng.

“Tình cảnh bây giờ tuy tệ nhưng cũng không hẳn là tuyệt vọng.”
Tạ Kính Từ hít sâu, cố ép bản thân nói tiếp, “Ta sẽ cố gắng chữa khỏi cho ngươi. Sẽ ổn thôi.”

Tạ Kính Từ khẽ nhíu mày trong lòng, thầm mắng một tiếng.

Cầm đao chém người thì dễ nhưng nói lời an ủi sao mà khó đến thế. Đây đã là cực hạn của nàng. 

Những lời dịu dàng giả tạo… nàng thực sự không nói nổi.

Bùi Độ khẽ nói: “Tạ tiểu thư, không cần phải vì ta mà...”

“Tóm lại!”
Nàng đột ngột nâng giọng, ngắt lời hắn.
“Bất kể có chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ đứng về phía ngươi.”

Nàng chặn hết những lời tiêu cực của hắn lại trong cổ họng, đột ngột tăng giọng: “Không cần nghĩ đến tự sa đọa, cũng không cần nghĩ đến chuyện không ai để ý ngươi, không ai muốn ngươi, đi làm những chuyện xấu xa thương thiên hại lý. Dù làm gì, cũng hãy nghĩ đến vẫn còn ta —”

Âm lượng Tạ Kính Từ đột nhiên nhỏ lại..

Nàng lại không tự nhiên sờ sờ chóp mũi: “— ngọc lộ cao của ta. Nó rất quý.”

Bùi Độ ngơ ngẩn, không nói gì.

Chết tiệt. Nàng vừa nói gì thế?

Tạ Kính Từ trong đầu loảng xoảng loảng xoảng đâm vào tường, không thể nào, nàng trả giá cái giá có thể nói là nhân thiết sụp đổ, kết quả lại hỏng bét?

Tuy rằng những lời này đích thực ấu trĩ kịch bản lại xấu hổ, nhưng…. 

“Tạ tiểu thư.”

Lần này đến lượt Tạ Kính Từ cố tỏ ra trấn định mà nhìn thẳng vào mắt hắn.

Hắn mày mắt thanh tú, trên mặt là vẻ gầy yếu tái nhợt, đồng tử vốn là màu đen tối vô biên khi đối diện với ánh mắt nàng, lặng lẽ hiện lên một tia nhu hòa đã lâu.

Hắn ẩn ẩn đang cười.

Tạ Kính Từ vĩnh viễn sẽ không biết những lời đơn giản ấy với hắn quan trọng đến mức nào.

Quả thực giống như một vở kịch hư ảo, vào lúc khốn cùng nhất bị mọi người ghét bỏ, người cô nương mà hắn lặng lẽ thích suốt nhiều năm đột nhiên xuất hiện trước mặt

Nàng không chê hoàn cảnh xấu hổ của hắn, xuất thân rối rắm, nghiêm túc nói với hắn, hãy nghĩ đến vẫn còn nàng.

Vụng về mà cố chấp, dịu dàng đến khiến người rơi lệ.

Bùi Độ gần như không khống chế được ý muốn ôm chặt nàng vào lòng.

Hắn nhẹ giọng nói, từng từ như khắc sâu:
“Tạ tiểu thư, nếu một ngày ta có thể khôi phục tu vi, có chút thành tựu”

 

Trái tim khó có thể ức chế mà đập mạnh, Bùi Độ nhịn xuống cơn đau ở bụng dưới, chăm chú nhìn vào đôi mắt trong trẻo của nàng: “Tại hạ nguyện đem hết thảy dâng tặng cho tiểu thư, vượt lửa băng sông, không chối từ.”

Tạ Kính Từ nhìn hắn, cười khẽ.

“Tất cả đều nguyện ý tặng ta?”

Hắn sợ nàng không tin, nặng nề đáp lời: “Chỉ cần Tạ tiểu thư muốn, vô luận danh dự, tiền tài hay là thiên linh địa bảo, ta đều nguyện dâng lên… làm báo đáp.”

“Báo đáp sao?”
Nàng nhướng mày cười:
“Nếu ta còn muốn thứ khác thì sao? Ngươi còn có gì có thể tặng cho ta?”

“Còn có…”

Hắn có thể hiến cho nàng, còn có gì?

Tạ Kính Từ thấy hắn hoảng hốt.

Nếu nói hắn còn lại gì, thì đó là…

Đó là thân thể đầy thương tích này.

Tạ tiểu thư là có ý đó sao?

Bùi Độ tâm thần hỗn loạn, suy nghĩ loạn thành một đoàn, chợt nhớ ra mình hiện đang… không mặc áo.

Cô nương gần trong gang tấc khẽ cười, trong trẻo như tiếng lục lạc mùa hè va vào nhau. “Những thứ đó không tính là báo đáp.”

Tạ Kính Từ nói chậm rãi:
“Bùi công tử, ngươi cũng đừng quên ta dù sao cũng là vị hôn thê của ngươi.”

Nàng nói mập mờ, Bùi Độ lại nghe ra ý ngoài lời.

Cả người hắn đều là của nàng, lẽ nào còn để ý đến những vật ngoài thân này sao?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play