Tạ Kính Từ vốn tư chất thông minh lại thêm miệng lưỡi lanh lợi chẳng khác nào cá gặp nước dễ dàng thu thập được tin tức chốn Vu Thành này.

Nơi đây vốn là một tiểu thành biên thùy thuộc Quỷ Vực, kẻ trấn thủ lại là một ma tu Nguyên Anh kỳ mang danh Giang Đồ.

Phần nàng, hiện đang đặt chân tại võ quán lớn nhất Vu Thành, biển hiệu đề ba chữ [Thiên Diễn Đạo].

“Trên đài tỷ võ Huyền Vũ cảnh, kẻ chiến thắng tất nhiên có thể nhận được hậu lễ. Thế nhưng muốn bước chân vào Huyền Vũ cảnh… đâu phải kẻ nào cũng có thể bước vào."

Nữ tu Ma tộc kia vốn tính lảm nhảm, vừa dẫn Tạ Kính Từ đến cửa, một bên nhìn đám đông vây xem còn luyến tiếc mà tản đi, một bên tựa vào lan can, thao thao bất tuyệt: 

"Tu vi của ngươi đạt tới mức nào? Ta nói lời này, ngươi chớ vội lòng tự ái. Nếu không đạt tới Trúc Cơ tiêu chuẩn, võ quán tuyệt chẳng cho ngươi lên đài."

Tạ Kính Từ trầm mặc giây lát, nhẹ giọng đáp:
“Trúc Cơ… có lẽ là đủ rồi.”

Huyền Vũ cảnh là một loại huyễn cảnh được dựng nên từ thần thức. Tuy thân thể nàng mang thương tích cũ, sức mạnh cũng vì đó mà suy hao nhưng trong thức hải vẫn giữ được một phần thần thức hoàn chỉnh…

Nói cách khác, một khi tiến nhập Huyền Vũ cảnh, Tạ Kính Từ rất có thể sẽ khôi phục tu vi Kim Đan.

Ý niệm này khiến lòng nàng khấp khởi vui mừng, bởi vậy khi đáp lời có chút ngừng lại.

Động tác rất nhỏ ấy lại không thoát khỏi ánh mắt nhạy bén của nữ nhân bên cạnh. Kẻ kia tuy ngoài mặt không lộ vẻ gì nhưng trong lòng đã nhanh chóng sinh ra suy đoán riêng.

Thiếu nữ trước mặt nàng ta xa lạ mà non trẻ, hiện tại Quỷ Môn còn chưa chính thức mở, xem dung mạo ăn mặc của đối phương, e là thiên kim tiểu thư đến từ thành thị khác.

Về phần việc nàng thoáng ngẩn người khi được hỏi về tu vi, ắt hẳn là bởi vì cô nương này vừa mới bước vào Trúc Cơ, hoặc đang đứng ở Luyện Khí đại viên mãn, đối với thực lực bản thân còn chưa đủ tự tin.

Vừa nhìn đã biết là một cô nương chưa từng trải sự đời hiểm ác, chỉ là muốn đến xem chốn náo nhiệt.

“Cho dù ngươi có tu vi Trúc Cơ, muốn đăng đài tỷ thí cũng phải được võ quán chấp thuận trước đã.”
Nữ nhân thong thả ung dung nói, rồi đưa tay chỉ về một góc của võ quán.

Võ quán này rộng lớn dị thường, ngoài viên kính khổng lồ ở chính giữa thu hút ánh mắt, còn có những lôi đài bố trí hai bên cùng vô số mặt tiểu kính.

Người tu luyện ở cảnh giới Luyện Khí thường quyết đấu tại các lôi đài phụ. Còn những ai có tu vi cao hơn một bậc mới được tiến vào Huyền Vũ cảnh để tỷ thí. Cảnh tượng quyết đấu sẽ được chiếu qua những mặt tiểu kính kia.

Đám đông ồn ào náo nhiệt đã tản đi hơn phân nửa, theo hướng tay nữ nhân chỉ trong một góc kia hiện lên bóng dáng vài người trẻ tuổi thân hình cao lớn, khí thế bất phàm.

So với những kẻ đến xem náo nhiệt, những người này rõ ràng là người có tu vi thật sự. Dẫu đã thu liễm linh lực và sát ý nhưng vẫn toát ra khí thế lạnh lẽo khiến người khác vô thức rùng mình.

“Bọn họ đều là đệ tử thân truyền của quán chủ. Nếu muốn bước lên lôi đài, ít nhất cũng phải đánh bại một người trong số họ.”

 

Nữ nhân nói tiếp: "Bọn họ phần lớn đều đạt tới trình độ Trúc Cơ, người xuất sắc như Mạc Tiêu Dương, thậm chí đã đến Kim Đan. Với tu vi Trúc Cơ vừa bước vào của ngươi, dù đụng phải ai, chỉ sợ chẳng khác nào trứng chọi đá."

Quy tắc này không khó để lý giải.

Hôm nay là đại tái thu hút sự chú ý của toàn dân, cho nên võ quán thu ma tinh làm lệ phí vào cửa. Ngày thường đã thế, huống gì là lúc này quần chúng bỏ tiền mua vui, tất nhiên chẳng ai muốn nhìn những kẻ vô danh đấu đá lăng xăng, không phân cao thấp.

Nữ nhân giải thích trôi chảy mạch lạc, vốn tưởng rằng cô nương trước mặt sẽ thức thời từ bỏ, nào ngờ đối phương chẳng những thần sắc bất biến, còn thuận miệng hỏi tiếp: 

"Kim Đan? Hắn là Kim Đan mấy tầng?"

Nữ nhân khẽ bật cười, ý cười như có như không.

Mặc kệ Mạc Tiêu Dương kia rốt cuộc đạt tới Kim Đan tầng thứ mấy, đều chẳng phải là vấn đề mà nha đầu này nên bận tâm.

Trước khi có thể diện kiến hắn nàng tất sẽ phải nếm đủ lạnh lẽo của nhân tình thế thái từ những kẻ khác. Mà Mạc Tiêu Dương với tính tình cao ngạo xưa nay, tuyệt đối không phí thời gian cho một tiểu thư được nuông chiều từ bé, lại tu vi chẳng đáng để mắt.

"Đại khái là tầng thứ tư hoặc năm."

Nữ nhân khoanh tay liếc nhìn nàng một cái, nhướng mày nói: "Ngươi tìm đến ta, xem như giữa chúng ta có chút duyên phận. Ta cùng võ quán này có giao hảo không tệ... Ngươi theo ta."

Dứt lời, nàng ta liền hướng đám đệ tử kia bước tới, Tạ Kính Từ ngoan ngoãn đuổi kịp: 

"Ta tên là Tạ Kính Từ, không biết tỷ tỷ xưng hô thế nào?"

"Thẩm Tước. Ngươi cứ gọi ta là..."

Lời còn dang dở, đã nghe từ góc võ quán vọng lại một tiếng thiếu niên ngân vang:

“Tước tỷ!”

Tạ Kính Từ ngẩng mắt nhìn lên, đúng là một trong những đệ tử trẻ tuổi của võ quán ban nãy.

“Chính là gọi như vậy.” Thẩm Tước nhún vai cười, rồi cất cao giọng:

“Hôm nay Mạc Tiêu Dương giành thắng lợi, chúc mừng!”

Một thiếu niên trong số đó đáp lời, giọng mang theo vài phần tự hào:
“Đại sư huynh dù sao cũng là đại sư huynh. Ở Vu Thành này, trừ sư phụ ra thật sự không ai có thể đấu lại huynh ấy.”

Thẩm Tước gật đầu, cười nhàn nhạt:
“Trận vừa rồi quả thực không tệ. Vị tiểu hữu bên cạnh ta xem đến mê say cũng muốn thử sức một phen, không biết các vị nghĩ sao?”

Lời vừa thốt ra, ánh mắt cả đám người đồng loạt đổ dồn về phía Tạ Kính Từ.

Nàng vốn đã thu hút ánh nhìn từ trước bởi dung mạo xuất chúng, nay lại được Thẩm Tước dẫn hướng ánh nhìn, khiến đám thanh niên kia chẳng còn gì phải dè dặt thoải mái đánh giá nàng từ đầu đến chân.

Cô nương này thu liễm hơi thở, nhìn không ra tu vi xác thực, khẽ mím đôi môi mỏng nhợt nhạt cười, chỉ cần im lặng đứng ở đó đã có thể tách biệt khỏi mọi người xung quanh.

Nàng gật đầu, điềm đạm mở lời: “Quấy nhiễu chư vị, tại hạ Tạ Kính Từ.”

Thẩm Tước khẽ thì thầm với đám đệ tử: "Nàng ước chừng chỉ Trúc Cơ sơ kỳ, cũng có thể còn chưa tới Trúc Cơ, hơn nữa đây là lần đầu tiên đến võ quán cái gì cũng không hiểu."

Thẩm Tước âm thầm vận chuyển thần thức, truyền âm nhập mật đến mấy vị đệ tử đang chờ ở góc lôi đài cẩn thận tránh khỏi tai Tạ Kính Từ:

"Các ngươi bất luận ai lên đều nhớ rõ phải nương tay, đừng dọa đến tiểu cô nương người ta."

Mấy thiếu niên liếc nhìn nhau, trong mắt đều mang vài phần hưng phấn khó che.

Bọn họ ai nấy đều tự tin mười phần vào thực lực bản thân. Nếu có thể trước mặt mỹ nhân phô diễn vài chiêu tuyệt kỹ, nói không chừng còn có thể chiếm được chút thiện cảm, chẳng phải là cơ hội ngàn năm khó gặp đó sao?

Trầm mặc chỉ kéo dài trong chớp mắt, rất nhanh đã có một bạch y thiếu niên bước lên phía trước: "Để ta."

Vừa dứt lời, hắn lặng lẽ liếc Thẩm Tước khóe miệng cười như không cười, âm thầm giơ ngón tay cái: 

"Yên tâm đi Tước tỷ, ta rất hiểu thương hoa tiếc ngọc."

Lúc này phần lớn người xem đã rời khỏi, chỉ còn lác đác vài nhóm nhỏ đang tổ chức tỷ thí rải rác quanh các lôi đài. Riêng linh đài cuối cùng bên trong võ quán vẫn còn trống trải, vắng lặng dị thường.

Huyền Vũ cảnh lấy linh đài làm môi giới, tu sĩ cần dùng thần thức chạm vào linh đài, mới có thể nhập cảnh.

Thiếu niên tự báo tên họ, dẫn Tạ Kính Từ cùng nhau tiến đến linh đài. Thẩm Tước vốn định theo sau hai người, đột nhiên không kịp phòng ngừa nghe thấy một thiếu niên khác kêu lên: "Sư phụ, đại sư huynh!"

Người vừa đến chính là Mạc Tiêu Dương đang nổi danh, cùng với quán chủ võ quán Chu Thận.

"Ồ, đều ở đây cả rồi!"

Chu Thận dung mạo trẻ như thiếu niên, tuy thân thể đã trải qua nhiều năm tu luyện thành một lão già đủ để hóa thành như gỗ mục nhưng dung nhan vẫn giữ vẻ tuổi đôi mươi, cười lên sang sảng như gió xuân:

"Hôm nay Tiêu Dương đại thắng, chúng ta ra ngoài uống vài chén chúc mừng nào... Thẩm Tước, con có muốn đi không?"

Một tiểu đệ tử chen lời:
“Tước tỷ hôm nay dẫn theo một vị cô nương đến, đang cùng Sầm sư huynh nhập Huyền Vũ cảnh tỷ thí.”

Chu Thận nhướng mày: "Ồ?"

“Tiểu cô nương đó cũng không phải nhân vật gì lợi hại” Thẩm Tước uể oải đáp, ánh mắt nhàn nhạt liếc về phía cuối linh đài, hàng mi hơi nhướng 

“Ta chẳng qua thấy nàng mới đến, thuận tay dẫn đi xem chơi một chút.”

Tạ Kính Từ vô danh tiểu tốt nhưng dung mạo đủ phần xuất sắc, khiến người khó lòng không liếc nhìn thêm lần nữa. Đối thủ của nàng là một trong những đệ tử chủ lực của võ quán, thực lực không thể xem thường.

Hai người như vậy ghép cùng một chỗ, cảm giác có chút buồn cười, vậy mà lại lôi kéo không ít khách nhân nhàn rỗi đến vây quanh linh đài ôm tâm thái xem kịch mà đứng xem.

Nào ngờ, lời vừa dứt khỏi miệng Thẩm Tước, phía trước viên kính liền vang lên tiếng kinh hô thất thanh:

"Má ơi! Một chiêu, một chiêu đo ván! Các ngươi thấy rõ chuyện gì xảy ra không?"

Khóe mắt Thẩm Tước hung hăng co giật.

Cái tên tiểu tử ban nãy còn cam đoan với nàng rằng sẽ “thương hương tiếc ngọc”. Đây là cách hắn thương hương tiếc ngọc?

Còn cô nương kia lại trông điềm nhiên như thường, cứ như rất hài lòng với kết quả. Chỉ mong nàng khi rời khỏi ảo cảnh đừng bật khóc thôi.

Thái dương Thẩm Tước giật thình thịch, nàng ta khẽ cất bước đi về phía trước.

Huyền Vũ cảnh là nơi thần thức xuất thể, thân thể tu sĩ sẽ tĩnh tọa chờ tại linh đài. Một khi thua trận trong huyễn cảnh, ý thức sẽ lập tức quay về mở mắt tỉnh lại.

Tạ Kính Từ lại trước sau vẫn an tĩnh như tượng, đến cả lông mi cũng không động đậy lấy một chút.

Bước chân Thẩm Tước hơi khựng lại.

…Không thể nào.

Nàng ta đứng cách linh đài khá xa, không thể thấy rõ cảnh tượng trong kính. Chỉ có thể nghiêng đầu, ánh mắt chuyển đến dừng trên gương mặt thiếu niên vừa nhập cảnh với Tạ Kính Từ.

Vừa nhìn tới, lại đúng lúc chạm vào một đôi mắt… hoàn toàn mờ mịt.

Thẩm Tước: ...?

Cùng lúc ấy âm thanh xôn xao phía viên kính lại vang lên:

"Tên nhóc kia hoàn toàn không có sức phản kháng... Quá nhanh, đao của nàng là cái thứ quỷ quái gì vậy?"

Đây là tình huống gì?

Cô nương kia… vừa rồi đã đánh bại đệ tử của Chu Thận chỉ trong một chiêu?

Thiếu niên trên linh đài sắc mặt hoảng hốt, bước chân vừa bước khỏi linh đài như bị rút cạn linh hồn.

Hắn ngẩng đầu, giọng run run:
“Nàng nói…”
Rồi chỉ về phía sau linh đài:
“Người tiếp theo.”

Thẩm Tước ngơ ngác nhìn về phía viên kính phía trước linh đài.

Ảo cảnh đặt giữa chốn sơn thủy hữu tình, cô nương thân hình mảnh khảnh đứng ở đỉnh núi trung ương, trong tay nắm chặt một thanh thẳng đao toàn thân trầm hắc. Ánh đao lạnh lẽo, phác họa ra hình ảnh hắc khí uốn lượn như trường xà.

Tạ Kính Từ không cảm nhận được ánh mắt của họ, lúc này lại ngẩng đầu nhìn, vươn tay vẫy vẫy về phía mọi người.

Tạ Kính Từ hơi có chút thất vọng.

Nàng vốn nghĩ khi tiến vào Huyền Vũ cảnh, bản thân có thể khôi phục lại toàn bộ thực lực, nào ngờ chỉ miễn cưỡng chạm đến ngưỡng cửa Kim Đan….

Xuyên qua các tiểu thế giới, đối với thần thức quả là một sự hao tổn không nhỏ. Huống hồ nàng vừa mới quay về thân thể này, thần thức còn chưa hoàn toàn dung nhập vẫn còn đôi phần tản loạn. Nếu có thể tiếp tục giao đấu vài trận, nói không chừng sẽ đẩy nhanh quá trình dung hợp.

Nếu là Bùi Độ nói, nói không chừng...

Nàng nghĩ đến một nửa, trước mắt một đạo linh lực chợt lóe qua.

Lại có người bước lên đài.

Người tới vẫn là một trong số đệ tử võ quán, Tạ Kính Từ mơ hồ có chút ấn tượng. Nàng ôn hòa mỉm cười, giọng nhàn nhạt:

“Mong đạo hữu chỉ giáo nhiều hơn.”

Thiếu niên khẽ gật đầu, ngắn gọn báo tên trong mắt lại lộ ra vài phần hiếu kỳ khó giấu.

Sầm sư đệ lên đài trước tuy nóng nảy, tu vi cũng không coi là mạnh nhưng dù thế nào cũng không thể gọi là "yếu". Nhìn bộ dạng hắn xuống đài thất thần như mất hồn, rõ ràng không phải vì cố tình nhường nhịn để lấy lòng mỹ nhân.

Hắn bị đánh bại, tám phần là do khinh địch không kịp phòng bị, bị một chiêu quỷ dị kia chọc thủng phòng tuyến.

Hắn sẽ không phạm phải sai lầm sơ đẳng như vậy.

Trong quyết đấu giữa tu sĩ, không cần đa lễ. Chạm vào là ra chiêu động thủ là sinh tử phân tranh.

Thiếu niên đã đạt tới Trúc Cơ tầng thứ sáu, khoảnh khắc rút kiếm ra khỏi vỏ, chiếu ra một mảnh hàn quang chói mắt.

"Sao ngươi lại bị thua trong một chiêu?"

Chu Thận cười hiền hòa hỏi đệ tử nhà mình: "Chẳng lẽ là đại ý khinh địch?"

Sầm thiếu niên sắc mặt xấu hổ giọng lại thành thật lạ thường:
“Đao pháp của nàng chưa từng thấy qua, quỷ dị khó lường. Đệ quả thật có tâm xem thường, nhưng... đích xác không bằng người, tâm phục khẩu phục."

Chung quanh linh đài người xem dần tụ lại càng lúc càng đông, tiếng nghị luận cũng theo đó râm ran vang lên:

“Các ngươi cảm thấy, trận này ai sẽ thắng?”

“Ta thấy nàng sở dĩ có thể nhất chiêu đánh bại Sầm sư đệ, phần nhiều là nhờ đánh bất ngờ. Đao kia vừa nhanh vừa hiểm, nếu có thể tránh được phần thắng tất nghiêng về phía bên kia.”

"Lời ấy không thể nói như vậy. Lúc đó ta còn chưa kịp nhìn rõ thân pháp của nàng, tránh né đâu dễ dàng như thế?"

Bên ngoài ảo cảnh ồn ào náo động, Huyền Vũ cảnh lại tĩnh lặng như tờ.

Tạ Kính Từ vẫn đè nén tu vi để ứng chiến.

Nàng vốn không thích phô trương, huống chi thực lực chân thật còn chưa đạt tới Kim Đan. Nếu ở Huyền Vũ cảnh nhất thời nổi bật, chỉ e sẽ rước lấy phiền toái không cần thiết.

Đối thủ lần này kiếm pháp chính khí, có vài phần giống Mạc Tiêu Dương đã thấy trong viên kính trước đó, tám phần là cùng một hệ phái.

So với kiếm pháp ấy, đao pháp của nàng quả thực mang vài phần ý vị "ma giáo yêu nữ".

Thanh thẳng đao này có tên "Quỷ Khóc", vốn là tà đao đã từng gieo vô số máu tanh. Tạ gia trải qua bao phen rèn giũa trấn áp, vất vả lắm mới đè xuống được sát khí rục rịch trong thân đao, rốt cuộc mới có thể dùng được.

Khi Quỷ Khóc phá không chém tới, lưỡi đao đen sẫm va chạm trực diện cùng trường kiếm đối phương, phát ra một tiếng vang tựa như lôi động.

“Bành!” Một đạo nổ vang chấn động không trung.

Hai luồng linh lực va chạm, cuồn cuộn khuếch tán ép hai người đồng thời thoái lui nửa bước.

Tạ Kính Từ chỉ cảm thấy hổ khẩu tê rần, tay cầm đao rung động kịch liệt, vội vàng điều tức ổn định khí huyết. Cách đó không xa, thiếu niên nhíu mày nhanh chóng lần nữa giương kiếm nghênh chiến.

Hắn ra chiêu không hoa lệ, từng kiếm từng thức đều trầm ổn mà sắc bén như núi vỡ trời long. Trường kiếm lên xuống, sương núi theo đó ngưng tụ vây quanh bên người hắn.

Kiếm khí ào ạt như mưa rền gió dữ, Tạ Kính Từ nắm chặt Quỷ Khóc nghiêng mình tránh né, đồng thời trường đao xéo lên, lần nữa chạm vào mũi kiếm.

Lần này, không ai lui bước.

Ánh đao sắc lẻm, nhanh như điện xẹt phảng phất từng đường từng bóng đao đều có sát ý ẩn giấu. Bóng người xoay chuyển, thân ảnh giao thoa cùng đao ảnh, kiếm quang một mảnh hỗn loạn trắng xóa lấp lánh, mơ hồ ẩn hiện khí tức phong hầu kiến huyết.

Đất bằng nổi gió, đao kiếm gào thét điên cuồng.

Thân pháp Tạ Kính Từ quỷ mị khôn lường, khó lọt vào mắt người thường, thiếu niên đã có vẻ không kịp ứng phó. 

Nàng chưa dùng sát chiêu, so với giao đấu sinh tử càng giống như đang… khởi động thân thể, làm nóng gân cốt.

Lần trước tại Quỷ Trủng, tuy cũng từng giao thủ cùng hai tên đạo tặc nhưng tu vi bọn chúng quá thấp, đánh đến chẳng có chút hứng thú.

Đến giờ phút này, Tạ Kính Từ mới rốt cuộc chạm đến một cảm thụ đã lâu, sắp bị lãng quên.

Đó là sát ý sinh ra khi rút đao.

Hân hoan tràn trề, một khi đã phát ra thì không thể vãn hồi, giống như tinh hỏa rơi xuống, từ mỗi một mạch lạc trong cơ thể nàng thiêu đốt sinh trưởng, kích khởi một trận run rẩy.

Đỉnh núi trời quang mây tạnh, váy dài phiêu đãng, kéo theo dòng khí xoay chuyển nhộn nhạo.

Ngay khoảnh khắc trường kiếm sắp đâm trúng phần bụng dưới nàng, nữ tu cầm đao đột nhiên đổi chiêu, thân đao khẽ hất lên.

Một động tác nhẹ tựa gió xuân lại mang theo lực đạo kinh người.

Bên ngoài viên kính, mọi người đều hít vào một hơi lạnh.

Không hề có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, nương theo cổ tay dựng lên xảo diệu ấy, trường kiếm trong tay thiếu niên bay thẳng ra ngoài, văng xa cả trượng.

"Má ơi má ơi má ơi má ơi má ơi."

Có người lẩm bẩm thành tiếng: "Vừa rồi chiêu thức của hai người bọn họ, các ngươi có ai thấy rõ không?"

"Sao có thể thấy rõ... Bất quá kiếm đã bị đánh bay, hẳn là chính là thua, thua rồi chứ?"

“Cho nên… cô nương kia thắng thật?”

“Nói nhảm! Đương nhiên là thắng rồi! Nàng từ đâu nhảy ra vậy? Đao pháp này… thú vị thật đó!”

Thẩm Tước xem đến ngây người.

Có tiểu đệ tử khóe miệng giật giật, chỉ vào viên kính nhỏ giọng hỏi nàng: "Tu vi Trúc Cơ sơ kỳ?"

Quán chủ Chu Thận thì lại như có điều suy nghĩ, nhẹ giọng lặp lại lời ban đầu của nàng:

“Không phải nhân vật lợi hại?”

Sầm tiểu ca bị một chiêu đánh bại đầy mặt hoài nghi nhân sinh: "Thương hương tiếc ngọc???"

Nữ nhân này nửa điểm cũng không biết thương hương tiếc ngọc là gì!

Tạ Kính Từ còn phải nhanh chóng trở về huyệt động vấn an tình trạng của Bùi Độ, nên sau khi đánh liền hai trận liền dứt khoát rút lui khỏi Huyền Vũ cảnh.

Lúc nàng tiến vào Huyền Vũ cảnh, xung quanh không một bóng người, vắng vẻ lạ thường. Chờ mở mắt ra, cư nhiên thấy một đám đông nghịt đầu người.

Nàng thiếu chút nữa cho rằng hệ thống hỏng mất, mình lại vô cớ xuyên không, giây tiếp theo liền nghe thấy bên cạnh giọng thiếu niên ra vẻ trấn định: "Sư phụ."

Sư phụ.

Tạ Kính Từ theo ánh mắt thiếu niên nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh cao dài, dung mạo nhu hòa, thanh nhã như gió xuân. Là một thanh niên mang theo vài phần trẻ con, trong mắt ẩn giấu khí trầm như vực sâu.

Thẩm Tước tốt bụng giới thiệu với nàng: "Vị này chính là Hắc Thủy Các quán chủ, Chu Thận."

Chu Thận mỉm cười gật đầu: "Tạ cô nương."

Sắc mặt hắn như thường, Tạ Kính Từ lại nghe đến ngẩn người.

Kiếm tu, ở Quỷ Vực, khí tức sâu không lường được.

Tạ Kính Từ thận trọng mở miệng:

“Ngài… chẳng hay ngài có phải là người trong truyền thuyết được gọi là ‘Ám Ngục Kiếm’ Chu Thận?”

Chu Thận thoáng sững sờ, rồi bật cười sảng khoái:

“Ha ha, cái danh ấy… là chuyện mấy chục năm trước rồi. Không ngờ ngươi vẫn còn nhớ
Bất quá ngươi ngàn vạn lần đừng gọi như vậy nữa. Ta mà nghe liền muốn… chui xuống đất mất.”

“Ta từng đọc qua sự tích của ngài trong thoại bản, từng ngưỡng mộ sự tích của ngài. Năm xưa ngài hành hiệp trượng nghĩa tại Quỷ Vực, mọi chuyện đều được ghi chép lại tường tận."

Tạ Kính Từ khẽ cúi đầu, vừa nói vừa lục lọi túi trữ vật sau một lúc liền lấy ra một quyển sách cũ vàng ố: “Chính là quyển này.”

Nàng từ lâu đã ôm lòng hiếu kỳ với Quỷ Vực. Ngày nọ rảnh rỗi đến chết bèn mua vài quyển thoại bản cũ mang về giải sầu. 

Không ngờ đọc đến say mê một phát không thể quay đầu.

Chu Thận vốn chỉ định đứng xem náo nhiệt, ai ngờ lại gặp phải người ái mộ hắn chính hiệu. Nhất thời không được tự nhiên, khuôn mặt như ngọc khẽ ửng đỏ lúng túng đưa tay tiếp nhận quyển sách từ tay nàng.

Những người xung quanh ai nấy đều chưa từng thấy Chu quán chủ lộ vẻ thẹn thùng như vậy, nhất thời cười ồ lên: "Quán chủ, hay là ngài đọc cho mọi người nghe một đoạn đi?"

Chu Thận trừng mắt nhìn một vòng, còn chưa kịp phản ứng thì quyển thoại bản đã bị người khác nhanh tay đoạt mất.

Mạc Tiêu Dương đứng bên cạnh hắn khẽ nhếch mép, mở trang sách ra.

"Đừng ồn ào, để ta!"

Hắn vốn sùng bái sư phụ mình nhất mực, dù rằng chữ nghĩa chẳng thông là bao, vẫn cứ đọc một cách đầy hứng khởi: "Chỉ thấy Chu Thận bảy lần tiến vào, bảy lần ra khỏi Miễu Liễu Sơn, chém gi·ết quân địch tan tác uy vũ hiển lộ khí phách nam nhi!"

Bốn phía, các tu sĩ trẻ tuổi đồng loạt vỗ tay hô lớn: "Hay!!!"

Chu Thận nghe đến mặt đỏ tới mang tai, đưa tay vò đầu cười khan, vẻ mặt bất lực.

Tạ Kính Từ cũng không kìm được, đôi mắt sáng lấp lánh. Dù sao cũng là thiếu nữ lòng đầy nhiệt huyết nay được chính mắt thấy thần tượng, lại còn nghe thoại bản diễn sống sao có thể không kích động?

Chỉ là——

Nghe thấy Mạc Tiêu Dương đọc tiếp câu sau:

"Chu Thận sừng sững hiên ngang nhưng Miễu Liễu Sơn kia cũng chẳng phải hạng tầm thường, thế mà vẫn chưa hề rơi vào thế hạ phong!"

Từ từ đã.

"Chu Thận ra vào Miễu Liễu Sơn" nhưng nghe những lời này, Miễu Liễu Sơn... chẳng lẽ không phải là một ngọn núi?!

Tạ Kính Từ đột ngột trợn tròn mắt, ngẩng đầu nhìn quanh.

Không khí xung quanh dường như ngưng trệ trong khoảnh khắc, phần lớn mọi người không nhận ra điều kỳ lạ, vẫn cứ vỗ tay cười nói: "Hay! Hay! Hay!"

Ánh mắt Tạ Kính Từ trầm trọng hạ xuống, dừng lại trên trang bìa của quyển thoại bản trong tay Mạc Tiêu Dương.

Trước đây xuyên qua vô số tiểu thế giới, trong một lần rơi vào cái gọi là “Thế kỷ 21”, nàng từng phạm không ít lỗi lầm, phát ngôn sai lệch đầy trời:

Starbucks cứu rỗi nhân loại, Bill Gates là thánh nhân, Cáp Nhĩ Tân có lâu đài di động…

Đủ loại sai sử, hắc lịch sử không dám nhớ lại.

Mà giờ đây, lại trở về điểm khởi đầu ban sơ, nàng nhìn thấy khuôn mặt ngây ngô trong ký ức.

Cảm giác quen thuộc ấy, đã trở lại rồi.

Trên tay Mạc Tiêu Dương đang nâng niu quyển sách, trang bìa rõ ràng viết mấy chữ lớn nhưng tuyệt nhiên không phải là 《Đấu Ở Quỷ Vực》 trong ký ức của nàng. 

Nào ngờ lại là bản chắp vá nhảm nhí, phi logic thần hồn điên đảo.

Cứu mạng! Đâylại là bản chắp vá nhảm nhí, phi logic thần hồn điên đả a!

Tạ Kính Từ đã có thể đại khái nhớ lại cốt truyện tiếp theo.

Nào là "Miễu Liễu Sơn xảo thiệt như hoàng, Chu Thận dương đao vũ kiếm".

Nào là "Miễu liễu sơn hơi thở mong manh, yếu ớt nói:“Ngươi đừng có phí mười năm mài kiếm làm gì, biết cố gắng thì mau kết thúc cho rồi, đỡ mất thời gian!”"

“Chu Thận cười ha hả, đứng một chân như gà trống gáy sáng, lớn tiếng nói: ‘Đừng gấp! Lòng ta như biển khơi, đợi ta đến... Tinh Vệ lấp biển!’” (“Tinh Vệ lấp biển” = điển cố ám chỉ ý chí không lùi bước)

Tạ Kính Từ: "..."

Có bệnh sao! Thành ngữ sai be bét như vậy tác giả ngươi có thù oán gì với chúng nó vậy hả!

Tên đệ tử đang đọc thoại bản kia trông không mấy thông minh, hưng phấn đến độ chẳng khác nào một con khỉ lớn.

Tạ Kính Từ hoảng hốt chen tới, vội cướp lại quyển sách ngay trước khi bi kịch tiếp theo xảy ra:

“Đoạn này… là khi Chu quán chủ chạm trán nữ ma Mày Liễu Sơn, bị nàng dùng quỷ thuật trọng thương bảy lần! Kỳ thật, còn có nhiều tình tiết càng hấp dẫn hơn, như khi bị nhốt tại Khóa Long Cốc, hay quyết chiến ở Thương Dương Lâu  thật sự hay!"

Mạc Tiêu Dương dẫn đầu vỗ tay: "Hay!"

Mọi người: "Hay! Hay! Hay!"

Có người còn đỏ cả mắt vì phấn khích: "Hôm nay nghe được đoạn này, thực khiến ta nhiệt huyết sôi trào."

Mạc Tiêu Dương nắm chặt song quyền, đột nhiên vỗ mạnh vai sư đệ bên cạnh: 

“Ngày mai có muốn cùng ta tỷ thí một trận? Để ta kim kê độc lập, thất tiến thất xuất, ngươi dùng trói gà chi lực, chớ để ta bảo kiếm có ngày nên kim! Hoắc hoắc!”

(Lời từ editor: Ý đoạn này là: “Mai có muốn đấu một trận không? Ta sẽ đứng vững như gà trống một chân, ra vào bảy bận, ngươi thì dùng hết sức... trói gà cũng được! Đừng để thanh kiếm quý của ta... có công mài sắt mà mãi không nên kim đó nha! Hớ hớ!” ~~~~ nhưng do thoại bản lậu dùng từ ngữ sai bét nhè làm Mạc Tiêu Dương bắt chước đọc theo cũng sai nốt ấy)

Chỉ là một khoảnh khắc như vậy.

Toàn bộ võ quán đều tĩnh lặng.

Chu Thận: “…”

Chu Thận muốn nói lại thôi, con ngươi từ hình tròn biến thành hình tứ giác cuối cùng dừng lại ở hình lục giác đang run rẩy.

Ánh mắt hắn chưa từng có sự vặn vẹo và sắc bén đến thế.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play