Đối diện.

Đôi mắt đen nhánh của Lý Chiếu Dạ cụp xuống, ánh mắt không có độ ấm.

Lạc Lạc nói với hắn: “Ta đã ghép Trường Thiên lại, dưỡng ở trong phủ kiếm của ta.”

Trường Thiên là kiếm bản mạng đã vỡ vụn của chàng.

Sau Kim Đan kỳ, kiếm tu đã có thể sáng lập kiếm phủ ở trong thức hải, ôn dưỡng linh kiếm. Nàng và Lý Chiếu Dạ kết khế ước tâm duyên, có thể thay chàng dưỡng kiếm.

Một kiếm tu, trời có sập xuống cũng phải quan tâm tới kiếm của mình trước đã. Nhưng mà Lý Chiếu Dạ vẫn thờ ơ.

Lạc Lạc ngạc nhiên: “Ngay cả Trường Thiên chàng cũng không nhớ rõ?”

Xác định, quả thật chàng bệnh cũng không nhẹ.

Lạc Lạc nhướn mày: “Vậy đương nhiên sẽ không nhớ rõ ta! Lý Chiếu Dạ, ta tên Lạc Lạc!”

Nàng vỗ vỗ chuôi kiếm của mình, giới thiệu với hắn kiếm bản mạng của nàng, “Nó tên là Thu Thủy!” Ta cùng với kiếm của ta, đều rất nhớ chàng đấy.

Vẻ mặt hắn cuối cùng cũng có thay đổi, khóe môi khẽ nhúc nhích, hình như có lời muốn nói. Đang định mở miệng, lại bị một tiếng nói nhẹ nhàng như mất hồn mất vía cắt ngang.

“Ngươi chính là Lạc tiên tử, vị hôn thê của… Lý đại ca?”

Lạc Lạc theo tiếng nhìn lại, thấy một đôi mắt đầy đau khổ rưng rưng nước mắt.

Đó là một người con gái cực kỳ xinh đẹp động lòng người, trâm gỗ váy thô khó giấu được sắc đẹp, nàng ta đỡ ngực, dáng người có hơi co lại, đôi tay nhẹ nhàng kéo một góc ống tay áo của Lý Chiếu Dạ.

Tầm mắt Lạc Lạc dừng ở tay nàng ta, mày có hơi nhíu lại.

Nhận thấy ánh mắt Lạc Lạc, cô gái kia bỗng dưng giật mình, đôi tay giống bị bỏng, luống cuống rời khỏi người Lý Chiếu Dạ.

“Ta không phải cố ý…” Cô gái luống cuống chân tay.

Vừa rồi Thanh Hư tiên trưởng đã nói rõ ràng với nàng ta, nàng ta và Lý đại ca không phải người cùng một thế giới, không nên si tâm vọng tưởng. Huống chi, Lý đại ca đã có vị hôn thê từ trước, bọn họ là thanh mai trúc mã, tình cảm rất sâu đậm.

Vị hôn thê của huynh ấy, nhất định là vô cùng hận mình…

Cô gái cắn môi, nước mắt càng trào ra nhiều hơn, vì ngăn không cho nước mắt rơi xuống, hốc mắt của nàng ta đỏ bừng.

Lạc Lạc chuyển động. Nàng nghiêng người về phía trước, vươn hai ngón tay về phía đôi tay rụt lại của cô gái. 

Tu sĩ Kim Đan ra tay, cô gái không có tu vi kia căn bản không thể nào tránh được, trong lúc hốt hoảng lại bị dọa mặt mũi trắng bệch, nước mắt đã nghẹn hồi lâu giờ không ngăn được nữa trào ra.

Lạc Lạc nói: “Cố cô nương, cô ——”

Trên đường trở về sư huynh đã nói với Lạc Lạc, cô gái cứu Lý Chiếu Dạ họ Cố, tên là Cố Mộng.

“Chát!”

Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay Lạc Lạc chạm vào Cố Mộng, một bàn tay lạnh lẽo cứng rắn đột nhiên thò ra, nhanh như chớp giật, nắm lấy cổ tay Lạc Lạc.

“Ngươi muốn làm gì?” Lý Chiếu Dạ trầm giọng hỏi.

Lạc Lạc sửng sốt, theo bàn tay ngước mắt nhìn lên trên, đối diện với đôi mắt lạnh lẽo của hắn.

Nàng ngạc nhiên: “Cách đánh nhau thì chàng lại không quên.”

Động tác hắn nắm lấy cổ tay nàng vừa tàn nhẫn lại vừa chuẩn xác, còn có thêm vài phần cay độc. Sau một trận chiến sinh tử, hắn lại tiến bộ rồi.

Lý Chiếu Dạ gằn từng chữ một lặp lại: “Ta hỏi ngươi, muốn làm gì nàng ấy”

Lạc Lạc trong lòng thấy vui thay cho hắn, một lát sau mới nhận ra: “… Không phải là Dương sư huynh nói với muội sao, Cố cô nương nhiễm phải khí độc của yêu ma, muội chỉ muốn xem cho nàng ấy.”

Nàng chú ý tới gân xanh trên mu bàn tay đối phương đã nhuộm đen.

“Không cần.” Ngữ khí của Lý Chiếu Dạ lạnh như băng, “Nàng ấy đã dùng đan dược rồi.”

Lực tay hắn rất lớn, ấn vào mạch môn của nàng, cả người Lạc Lạc đều tê dại.

“Đan dược chỉ có thể áp chế độc tính, dần dần thanh trừ, quá trình liên tục rất nhiều ngày.” Lạc Lạc giải thích cho hắn, “Cố cô nương chỉ là một người phàm, ban đêm sẽ đau.”

Nàng nghiêm túc bổ sung, “Rất đau, người bình thường không chịu nổi.”

Nghe vậy, đôi mắt hạnh còn vương nước mắt của Cố Mộng không kiềm nén được hiện lên vẻ phẫn nộ: “Không hề gì, ta có thể chịu đựng được. Người phàm chúng ta tuy không có tu vi, tâm tính lại chưa chắc đã kém các ngươi!”

Lời vừa nói xong, nàng ta laị bắt đầu hối hận bản thân đã quá kích động.

Nói chuyện với tiên nhân làm sao dám ngang ngược thế chứ?

Chỉ có điều nàng ta thật sự rất ấm ức —— cứu người là phạm phải luật trời ư? Nàng ta muốn chỉ là vài câu cảm tạ nhẹ nhàng bâng quơ hay sao? Nàng ta muốn đám người trên cao kia bố thí cho nàng ta ít linh đan thần dược hay sao?

Từng kẻ ra vẻ đạo mạo, nhưng sao nàng ta lại không cảm nhận được bọn họ coi khinh xem thường nàng ta chứ?

Nếu không phải Lý đại ca khăng khăng bảo vệ…

Nàng ta nuốt xuống cảm giác khổ sở: “Lý đại ca, không cần tranh chấp với Lạc tiên tử vì muội đâu.”

Lạc Lạc nghe vậy khôi phục tinh thần, nàng quơ quơ cổ tay bị Lý Chiếu Dạ giữ lấy: “Nghe thấy không? Không cần tranh chấp với ta, còn không buông tay.”

Kỳ thật nàng sớm đã phát hiện trong thân thể hắn không có linh lực gì cả. Muốn cứng rắn thoát ra cũng không khó, nàng chỉ là sợ làm tổn thương đến… thể diện của hắn.

Lý Chiếu Dạ vừa mới buông tay, Lạc Lạc lập tức lại ra tay lần nữa, bắt được cổ tay của Cố Mộng.

Cố Mộng: “……”

Cố Mộng còn chưa kịp há miệng kêu cứu, đã cảm giác được một dòng linh lực lớn theo ngón tay Lạc Lạc tràn vào.

Hoàn toàn bất đồng so với khi nói chuyện dịu dàng chậm rãi, linh lực của Lạc Lạc rất mãnh liệt, dũng mãnh, giống như một thiếu nữ nhỏ nhắn vác một thanh đao lớn, từ bốn phía mạnh mẽ lao tới. Trong lòng sợ hãi, chỉ cảm thấy dòng linh lực này chảy khắp toàn thân, như sóng triều thổi quét, xâm nhập phế phủ xương thịt của nàng ta, đẩy lùi thứ độc đáng sợ kia đi.

“Lạc Lạc!” Thanh Hư Chân Quân ngăn cản không kịp, tức giận ngã ngửa, “Con đang làm gì thế?”

Thân là đại tu sĩ Hóa Thần, đương nhiên là ông liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra manh mối —— Lạc Lạc đang vận chuyển Kim Đan, lấy linh lực tinh thuần của chính mình hoán đổi dòng khí độc trong cơ thể Cố Mộng.

Con bé muốn chịu khổ thay nàng kia.

Sau một hồi lâu, Lạc Lạc thu lại thủ quyết, quay đầu lại cười: “Sư phụ, con không sợ đau.”

Nàng đưa mắt nhìn lại, một ánh mắt hoàn toàn thuần khiết cười nhẹ nhàng nhìn phía Cố Mộng, hỏi: “Sao nào, có phải thấy đỡ hơn nhiều rồi không?”

Cố Mộng cắn môi, mang theo chút do dự: “Đúng là đỡ hơn nhiều. Cô…… Vì sao lại giúp ta như vậy?”

Lạc Lạc cười: “Cô nương cứu Lý Chiếu Dạ, ta cũng không biết cảm tạ cô nương như thế nào mới tốt.”

Nàng vừa nói, vừa móc đồ từ túi Càn Khôn ra, lấy được món gì là nhét vào tay Cố Mộng món đó.

“Cái này, là đông châu ở Hồng Liên Hải, ban đêm có thể chiếu sáng, mùa đông có thể làm ấm toàn bộ căn phòng.”

“Cái này là bảo giáp thiên tằm, nước lửa bất nhập, đao kiếm không xuyên được.”

“Cái này, Thiên Giai Linh Ngọc mang sắc tím, đem đổi cái gì cũng được, Lý Chiếu Dạ đã muốn trộm nó từ rất lâu rồi.”

“Còn cái này…”

“… Ấy hết rồi.”

Lạc Lạc hổ thẹn: “Kiếm tu chúng ta, nghèo.”

Đôi tay Cố Mộng ôm đống bảo bối càng lúc càng nặng, vẻ mặt càng thêm ngơ ngác.

Nàng ta biết người tu tiên tâm cơ thâm trầm, tuyệt đối không thể nào đơn thuần giống như biểu hiện ra ngoài, thế nhưng… Lạc tiên tử này cho thật sự quá nhiều.

Còn đang ngây người, lại nghe được Lạc Lạc nói: “Đây là toàn bộ của cải của ta và Lý Chiếu Dạ.”

Cố Mộng bừng tỉnh, khóe môi có hơi nhếch lên, cười tự giễu.

Nàng ta đã bảo mà, làm gì có lòng tốt như vậy, chỉ có điều thay đổi phương thức nói cho nàng ta rằng tình cảm của bọn họ tốt biết bao nhiêu, khuyên nàng ta không nên si tâm vọng tưởng nữa mà thôi.

Nàng ta đều hiểu. Vai chính diện vai phải diện đều diễn, vừa đấm vừa xoa, muốn tống cổ nàng ta cút đi.

Nàng ta cũng không muốn tới đây ăn vạ!

“Lạc tiên tử không cần như thế.” Cố Mộng nén nước mắt mở miệng, “Nếu ta đã biết chân tướng, đương nhiên sẽ không muốn dây dưa nữa! Ngày, ngày mai ta sẽ xuống núi rời đi.”

Lý Chiếu Dạ nhíu mày nhìn phía nàng ta.

“Lý đại ca.” Nụ cười trên mặt Cố Mộng vỡ vụn, “Huynh không cần phải nói gì cả, Thanh Hư tiên trưởng nuôi nấng huynh lớn lên, dạy huynh nhiều bản lĩnh như vậy, ân sâu tựa biển, không thể không báo. Còn cả Lạc tiên tử, nàng ấy tốt như vậy… Huynh chỉ quên thôi. Tuy tiên trưởng nói có thể giữ muội lại làm đệ tử ngoại môn, nhưng tự muội biết bản thân mình có bản lĩnh đến đâu? Tốt hơn hết là đừng nên gieo hy vọng.”

Thanh Hư Chân Quân khẽ gật đầu cười.

“Không tồi, ngươi hiểu được là được rồi.” Đại tu sĩ Hóa Thần giả bộ tiên phong đạo cốt nhàn nhạt nói, “Ta cũng không phải là thiên vị che chở cho tiểu đồ đệ của mình, chỉ có điều thế gian rất nhiều chuyện, không thể nào cưỡng cầu.”

Cố Mộng cúi đầu: “Vâng.”

Lý Chiếu Dạ đột nhiên cười nhạt một tiếng: “Các ngươi chỉ lo bàn bạc với nhau, có từng hỏi ý của ta chưa.”

“Lý đại ca!” Cố Mộng cười gượng một tiếng, “Huynh tiền đồ vô lượng, với muội chung quy không phải người chung một đường. Tiên trưởng nói không hề sai, tiên phàm khác biệt, huynh đi đường tu tiên của huynh, muội cũng sẽ có pháo hoa nhân gian của muội. Không nói, không hẹn ngày gặp lại.”

Nàng ta cũng không dây dưa dài dòng, xoay người, sống lưng thẳng tắp, từng bước một đi về hướng ngoài điện.

Trời đã tối, Thanh Hư Chân Quân sắp xếp một sương phòng cho khách để nàng ta ở tạm. Hai con rối gỗ hình người đi trước dẫn đường, Cố Mộng khách khí thi lễ với chúng nó, theo chúng nó bước lên đường núi, cũng không quay đầu lại lần nào.

Nàng ta dứt khoát rời đi, ngược lại làm người khác hết sức thổn thức.

Lý Chiếu Dạ vẫn đứng ngoài điện không nhúc nhích nhìn theo, mãi đến khi bóng dáng Cố Mộng biến mất.

Hắn mỉm cười lạnh lẽo như băng, nghiêng đầu nhìn Lạc Lạc: “Đuổi nàng ấy đi cũng vô dụng, ta với ngươi sẽ không thành…”

Thanh Hư Chân Quân thấy đau cả răng, nhẹ hít vào một tiếng, phất tay hạ cấm ngôn thuật cho Lý Chiếu Dạ.

Đỡ phải nghe hắn miệng chó không mọc được ngà voi.

Lạc Lạc còn muốn nói, cũng bị sư phụ dùng lời nói chặn họng: “Con cũng câm miệng! Không một đứa nào bớt lo! Còn chưa cút đi giải độc!”

Bồ Tát sống nhà ai có thể dẫn khí độc trên người người khác vào trong Kim Đan của chính mình?

“Chuyện khác, sau này lại nói! Cút!”

*

Lạc Lạc ngoan ngoãn trở lại Lưu Quang các của mình.

Thanh Hư Chân Quân trên danh nghĩa chỉ có hai đồ đệ là nàng và Lý Chiếu Dạ, mỗi người một cái lầu các nhỏ, tọa lạc ở hai ngọn núi nhỏ, nhìn sang nhau được.

Nàng ngồi ở bậc thềm gỗ ngoài cửa, tay chống má, lẳng lặng đợi trong chốc lát, không thấy Lý Chiếu Dạ qua đây lấy kiếm.

Trời dần tối đen, độc trong cơ thể bắt đầu phát tác.

Lạc Lạc cười dài một tiếng, trở tay rút kiếm, lướt đến chỗ trống trải trước các, múa kiếm với vầng trăng sáng đang từ từ dâng lên.

Lưu phong hồi tuyết, kinh hồng chiếu ảnh.

*

Xa xa trong toà lầu các đối diện. Thanh Hư Chân Quân ra hiệu cho Lý Chiếu Dạ nhìn phía đối diện.

Dưới ánh trăng, Lạc Lạc uyển chuyển múa, trường kiếm trong tay như thu thủy, tựa lưu quang.

Lý Chiếu Dạ mặt không biểu cảm.

Thanh Hư Chân Quân nói: “Con không nhớ đó thôi, năm đó toàn thôn con bé bị yêu ma sát hại, cha mẹ con bé chết ở trước mặt con bé, là con cứu con bé.”

Đuôi mày Lý Chiếu Dạ khẽ nhúc nhích.

Thanh Hư Chân Quân thở dài: “Lúc ấy, chính con cũng vẫn là một đứa trẻ con. Cứu người xong, không quan tâm đã chạy theo đuổi giết yêu ma khác. Lúc ấy con bé mới bảy tuổi.”

“Một đứa trẻ nhỏ như vậy, người lớn bên cạnh đã chết sạch, trên người lại còn trúng độc…”

Thanh Hư Chân Quân lắc đầu thở dài, úp mở mà dừng ở đây.

Mãi đến khi ánh mắt Lý Chiếu Dạ ánh lên vẻ không kiên nhẫn, Thanh Hư Chân Quân lúc này mới chậm rãi nói tiếp: “Chờ tới khi con nhớ tới việc này, nói cho vi sư, đã là mấy ngày sau. Hai thầy trò chúng ta hoảng hốt vội vàng chạy tới chỗ đó, trùng hợp lại là một đêm trăng sáng như hôm nay!”

“Cô bé đó không chết. Một bóng hình nho nhỏ một mình ở bờ sông, nhặt một nhánh cây, bắt chước bộ dáng con giết yêu ma ở trước mặt con bé, vẫn luôn luyện như vậy, đau thì luyện… Cứ từng đêm từng đêm luyện, vậy mà con bé lại luyện được Thái Nghi kiếm thức thứ nhất.”

Lý Chiếu Dạ nhướng mày.

“Chính là một thức kiếm quyết này, đã giúp con bé chống đỡ được độc trong cơ thể, cũng phá lệ trở thành đệ tử quan môn của vi sư.”

Thanh Hư Chân Quân quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Lý Chiếu Dạ, “Con bé thật sự biết người trúng phải độc của yêu ma đau đớn biết bao nhiêu. Giờ khắc này con bé cũng đau như vậy.”

“Rất đau, người bình thường, không chịu nổi.”

Thanh Hư cười một tiếng, ánh mắt từ từ chuyển tới hướng điện cho khách ở đằng xa.

Chỗ đó, Cố Mộng ra vẻ kiên cường ôm đầu gối ngồi dựa dưới gốc cây hoa quỳnh, khóc nghẹn ngào, ruột gan như đứt từng khúc.

“Chúng sinh đều khổ.”

Lý Chiếu Dạ, con có thể an ủi ai, con nên an ủi ai.

Hết chương 2.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play