Lạc Lạc lại mơ thấy Lý Chiếu Dạ.
Trong mộng ánh mặt trời rực rỡ, gió nhẹ ấm áp, người lười nhác.
Thiên tài kiếm đạo trẻ tuổi nhảy xuống từ cây lê, ôm kiếm, vẻ mặt kiêu ngạo, dửng dưng hỏi nàng: “Này này này, muội đang nhìn ta có phải không?”
Nàng nhìn trộm bị bắt quả tang, quẫn bách không biết làm sao.
Không chờ nàng nghĩ xem phải giải thích như thế nào, chàng đã cười vang: “Trùng hợp làm sao, ta cũng nhìn muội!”
Tên này vẫn luôn mang dáng vẻ hăng hái.
Làn da chàng trắng nhưng thô ráp, ngũ quan đẹp đẽ nhưng có chút ngả ngớn, bên má trái có một vết sẹo hình chữ thập không cân xứng —— hôm bị thương chàng còn rất vui, bởi vì chàng vẫn luôn ghét bỏ diện mạo có phần giống mấy gã mặt trắng của mình.
Chàng cười như vậy, còn xán lạn hơn ánh mặt trời. Ở trong mộng, đôi mắt và trái tim nàng phảng phất như bị đánh trúng.
Lạc Lạc không muốn tỉnh lại, nhưng nàng biết mình nên tỉnh lại. Đây là ngày thứ chín mươi chín Lý Chiếu Dạ mất tích. Sống không thấy người, chết không thấy xác.
Nàng vẫn đang tìm chàng.
“Rào —— rào ——”
Lạc Lạc mở mắt ra, không có gió xuân, không có ánh mặt trời ấm áp, không có cây hoa lê, cũng không có thiếu niên ôm kiếm.
Giữa không trung mây đen cuồn cuộn, dòng thủy triều đen kịt cứ từng đợt, từng đợt sóng đập mạnh lên dải đá ngầm, nàng ngồi một mình ở dưới vách đá, y bào đã ướt sũng từ lâu, trên đùi kết một tầng băng mỏng, cái lạnh thấu xương.
Gió biển tanh mặn xua tan hương hoa lê trong trí nhớ.
Lúc nàng ngủ thiếp đi ước chừng là sau nửa đêm, ngắn ngủi nửa giấc mộng hoa lê, tỉnh lại không ngờ đã tới hoàng hôn ngày hôm sau.
Ánh chiều tà gian nan xuyên qua từng lớp mây đen trùng điệp, thỉnh thoảng có vài tia nắng rơi xuống.
Nàng thật tự trách: “Lạc Lạc, mày không thể ngủ như vậy được!”
Lý Chiếu Dạ xảy ra chuyện ở Hắc Uyên Hải gần đây. Chàng đã trải qua một trận ác chiến cực kỳ khốc liệt, kiếm bản mạng vỡ nát, hồn huyết trải dài trên bờ cát.
Không có dấu vết rời đi, cũng không phát hiện thi thể.
Ba vị đại tu sĩ hóa thần trong tông đã tìm kiếm khắp phạm vi trăm dặm xung quanh, không tìm thấy bất kỳ manh mối gì.
Biến mất đột ngột như thế chỉ có một lời giải thích —— Lý Chiếu Dạ, chàng đã bị đại yêu ma ăn. Từ vết máu mới nhất trên hiện trường, hẳn là chàng đã bị… ăn sống. Sau khi đại yêu ma ăn chàng đã trốn vào trong biển, thủy triều đã quét đi toàn bộ dấu vết.
Các trưởng bối trong lòng hiểu rõ, nhưng không ai nói ra, chỉ coi việc Lý Chiếu Dạ mất tích là một bí ẩn không có lời giải đáp. Bọn họ dùng ngữ khí giống hệt nhau mà an ủi Lạc Lạc: “Thằng nhóc đó bản lĩnh lớn lắm, nói không chừng khi nào đó sẽ tự mình trở lại, đừng quá lo lắng.”
Lạc Lạc xin nghỉ với sư phụ Thanh Hư Chân Quân. Bắt đầu từ ngày đó, nàng không rời khỏi bờ biển.
Nàng và Lý Chiếu Dạ đã kết khế ước tâm duyên, một pháp ấn màu đỏ đậm in ở giữa cổ tay trái, sợi tơ hồng mảnh và cong kết thành hai hình trái tim, hồn huyết nối liền hai người họ.
Nó có thể giúp nàng tìm kiếm Lý Chiếu Dạ.
Nàng đã bố trí xong trận pháp phòng ngự ở bốn phía, ngồi xếp bằng trên bãi đá ngầm, một tay bấm niệm pháp quyết độ ra hồn huyết, từng sợi linh tơ nhiễm máu bắn về phía biển rộng mênh mông.
Phát hiện ra khí tức của chàng, nàng sẽ có cảm ứng rất nhỏ. Nàng muốn tìm được chàng, dẫn chàng về nhà. Nàng không thể để chàng một mình ở dưới biển sâu.
Duy trì thuật pháp gần trăm ngày, gần như không ngủ không nghỉ, Lạc Lạc cũng không cảm thấy mệt, chỉ có đôi khi bất tri bất giác sẽ ngủ thiếp đi trong chốc lát. Thường thường chỉ một lát thôi. Không giống lần này, ngủ từ nửa đêm đến hoàng hôn.
Lòng Lạc Lạc nặng trĩu, tâm trạng sa sút tới cực điểm.
Lúc hoàng hôn tỉnh lại, khiến nàng cảm thấy một cảm giác trống rỗng khắc cốt và sợ hãi, phảng phất như bị thế giới vứt bỏ.
Nàng lắc đầu xua tan cảm giác không tốt, tập trung ý chí, độ ra càng nhiều hồn huyết, tìm tới chỗ sâu hơn trong Hắc Hải.
Không biết khi nào, trước mắt lại có hình ảnh mơ hồ.
Chỉ thấy sau hai rặng san hô âm u đầy tử khí, một con cá béo màu xám có thân hình tròn vo chậm rãi bơi ra.
Lạc Lạc linh giác chợt lóe, mạch ở cổ tay trái đột nhiên nảy lên như điên—— trên người con cá này, có khí tức của Lý Chiếu Dạ!
Nàng tìm lâu như vậy không thu hoạch được gì, không ngờ rằng không cẩn thận ngủ thiếp đi một giấc, cứ trôi theo sóng ngầm vậy mà lại mang nàng tìm được manh mối.
Tim đập nhanh hơn, đầu choáng tai ù.
Nếu con cá này từng cắn Lý Chiếu Dạ, vậy liệu có phải chàng đang ở gần đó hay không?
“Thình thịch, thịch thịch thịch!” Tim đập càng nhanh.
Con cá béo màu xám càng bơi càng gần, vẩy cá đóng mở, lộ ra lớp da cá dày đặc chất nhầy cùng một lớp thịt cá có màu hồng nhạt. Nó quẫy quẫy đuôi, miệng cá hút vào, một sợi linh tơ theo nước biển trôi vào miệng cá. Nước biển tự lọt ra qua hai mang cá, linh tơ truy tìm khí tức của Lý Chiếu Dạ, đi sâu vào bụng cá.
Chợt trong nháy mắt, như sét đánh xuống đầu!
Lạc Lạc thấy một khuôn mặt.
Một gương trắng bệch, là mặt Lý Chiếu Dạ.
“Ù…… ù…… ù……” Tiếng ù tai càng lớn
Đầu của của chàng lại ở trong bụng cá, màu da giống như thạch cao, gương mặt vẫn còn lưu lại vẻ đau đớn dữ tợn, hai mắt nửa mở, phủ một lớp màng trắng chết chóc.
Chết thì đã chết, ánh mắt vẫn kiêu ngạo, trào phúng.
Đầu óc Lạc Lạc trống rỗng, ngực bị thít chặt không thở nổi. Nàng rốt cuộc, tìm được chàng rồi.
“Tiểu sư muội! Tiểu sư muội! Tìm được đại sư huynh rồi! Tìm được đại sư huynh rồi!”
Một tiếng nói như trận sấm mùa xuân rơi vào trong tai, đánh thức Lạc Lạc từ trong cơn ác mộng.
Nàng hô hấp không thông, đột nhiên mở choàng mắt, phát hiện chung quanh vẫn còn tối đen, chỉ có từng đợt bọt sóng trắng xóa bắn lên bãi đá ngầm.
Đêm còn dài, không phải hoàng hôn.
Hóa ra vừa rồi chứng kiến vẫn là mộng —— nàng đã có một giấc mộng trong mộng đáng sợ, mơ thấy Lý Chiếu Dạ đã chết.
“Tiểu sư muội? Lạc Lạc tiểu sư muội!”
Lạc Lạc há miệng thở dốc, trái tim treo ngược đập loạn xạ, tứ chi bủn rủn không đứng vững được, huyết dịch toàn thân ào ào trào dâng lên bên tai.
“Kít” một tiếng vang nhỏ, một đôi giày màu đen dừng trên bãi ở đá ngầm.
“Ui chao —— chỗ muội toàn kết băng hết rồi, trơn thế!” Sư huynh từ trong tông tới huơ chân múa tay mà nói với nàng, “Thanh Hư sư thúc bảo muội quay về, tìm được đại sư huynh rồi!”
Lạc Lạc nhẹ giọng: “Là Lý Chiếu Dạ ư?”
Nàng hỏi thật sự cẩn thận, sợ lại phải thất vọng.
Sư huynh gật đầu như bổ củi: “Bằng không còn có đại sư huynh nào nữa! Đương nhiên là đại sư huynh thủ lĩnh của Thái Huyền Tông chúng ta, người đứng nhất đại hội Thanh Vân, ánh sáng ngày mai của Tu chân giới, thiên tài kiếm đạo ba ngàn năm mới gặp ——đại sư huynh Lý Chiếu Dạ!”
Lạc Lạc: “Còn sống à?”
Sư huynh đỡ trán: “Đương nhiên!”
Lạc Lạc: “Ồ!”
Mộng là ngược lại, mộng quả nhiên là ngược lại.
Sư huynh bấm tay niệm chú nhảy lên phi kiếm, nghiêng nghiêng đầu nói với nàng: “Đừng cười ngây ngô nữa, có mau đi không!”
Lạc Lạc: “Không cười ngây ngô mà.” Nàng giơ tay sờ sờ mặt, lớp băng mỏng kết lại trên mặt không biết từ khi nào đã vỡ hết.
*
Hai vệt sáng xẹt qua bầu trời đêm. Sư huynh lần thứ mười tám phát hiện Lạc Lạc cấu chính mình.
Sư huynh thở dài: “Tiểu sư muội, muội không nằm mơ đâu, đừng cấu nữa.”
Lạc Lạc ngoan ngoãn gật đầu. Qua một lát, lại cấu.
Sư huynh: “Đừng có cấu nữa!”
Lạc Lạc: “Muội không đau.”
Sư huynh: “Muội cấu ta đương nhiên là muội không đau!”
Lạc Lạc rất vô tội: “Muội rắn chắc quá, muội tự cấu mình, có phải nằm mơ hay không cũng không đau.”
…… Đành phải ấm ức sư huynh thôi.
Khóe miệng sư huynh khẽ giật giật: “Đúng thế thật. Người khác ‘tập luyện’cùng đại sư huynh, bị đánh ngã một lần là nằm nguyên ba ngày. Muội thì không giống thế, muội là người bị đánh ngã tới lần thứ mười bảy còn có thể gượng bò dậy!”
Tên đại súc vật Lý Chiếu Dạ kia, à nhầm, đại kiếm tu kia, lúc tìm người đối luyện xuống tay quá ư tàn nhẫn, không giữ lại chút thể diện nào không nói, càng không có tí thương hương tiếc ngọc nào ——người tốt nào có thể liên tục đánh ngã tiểu cô nương xinh đẹp nhà người ta, còn lấy kiếm chỉ vào mũi con bé, lệnh cho con bé bò dậy đánh tiếp?
Người khác thấy tên đó đều đường vòng, chỉ có con bé ngốc này thích lượn qua lượn lại trước mặt tên đó, lần lượt bị đánh bò lê bò càng, lại lần lượt bò dậy, vừa khóc vừa rút kiếm chém huynh ấy.
Hai người này, ai gặp mà chẳng nói câu trời đất tác thành. Nghĩ vậy, trái tim sư huynh bỗng nhiên nhói lên.
“Tiểu sư muội, là thế này,” sư huynh cắn răng, “Có chuyện này, Thanh Hư sư thúc giao cho ta phải truyền đạt lại cho muội, để trong lòng muội sớm có chuẩn bị.”
Lạc Lạc ngoan ngoãn: “Dương sư huynh, huynh nói đi.”
Sư huynh vội vàng cân nhắc từng câu từng chữ, không để ý nàng gọi hắn như thế nào: “Đại sư huynh, huynh ấy, bị thương đầu óc, chuyện trước kia đều không nhớ rõ, ngay cả muội cũng đã quên.”
Lạc Lạc thất vọng: “Huynh ấy không nhớ rõ chuyện gì hết à?”
Nhìn gương mặt nàng tiều tụy tái nhợt, sư huynh lo lắng không thôi, không biết nên an ủi như thế nào. Hắn mặt ủ mày ê gật gật đầu.
Lạc Lạc: “À, vậy không biết tìm ai báo thù.”
Sư huynh: “……”
Trọng điểm là chuyện này đấy à! Trọng điểm là huynh ấy đã quên cả muội kia kìa!
Đau dài không bằng đau ngắn, sư huynh quyết tâm liều mạng: “Sau khi đại sư huynh bị thương, một cô nương người phàm cứu huynh ấy, huynh ấy đã quên mình đã có hôn ước, sớm chiều ở chung với nàng kia có tình cảm. Hôm qua, nàng kia chẳng may trúng độc của yêu ma, đại sư huynh đưa nàng ta đến trụ sở của tông môn chúng ta dưới thế gian cầu chữa trị, lúc này mới bị nhận ra.”
Lạc Lạc hỏi: “Bọn họ giờ đang ở đâu?”
Nàng hận không thể lập tức tìm toàn bộ bảo bối giấu trong túi Càn Khôn và trong nhà mình đưa cho người tốt đã cứu Lý Chiếu Dạ này.
“Thanh Hư sư thúc đã đưa người về trong tông.” Sư huynh trấn an nàng, “Chờ đại sư huynh nhìn thấy muội, nói không chừng là có thể nhớ ra, trước hết muội đừng có cuống.”
Lạc Lạc gật đầu: “Muội không cuống.”
Khi thấy mặt chàng ở trong bụng cá, đó mới thật sự là doạ nàng, giờ khắc này sống sót sau tai nạn, vui còn không kịp.
Mất trí nhớ không sao hết, thiếu cánh tay thiếu chân cũng không sao hết —— nàng cũng chưa hỏi trên người chàng có còn nguyên vẹn hay không.
Sư huynh bổ sung: “Nếu là huynh ấy nói gì đó không dễ nghe… Muội đừng để ý, lúc này còn không phải là huynh ấy đầu óc có bệnh hay sao? Yên tâm, tất cả chúng ta sẽ đứng về phía muội!”
Tình cảm mười một năm sống chết có nhau, sao có thể không sánh bằng kẻ chỉ mới một trăm ngày kia?
“Muội biết.” Nàng nói lời cảm tạ chân thành với hắn, “Cảm ơn huynh, Dương sư huynh.”
Sư huynh: “…Ta không họ Dương.”
Lạc Lạc: “Thật xin lỗi.”
Vắt óc một lát, vẫn là không biết hắn họ gì, “Sư huynh không họ Dương.”
Sư huynh: “……”
Cũng không cần thành thật như thế đâu, thật sự không nhớ ra thì muội gọi mỗi là sư huynh cũng được mà.
*
Trong tông cấm ngự kiếm. Lạc Lạc cùng sư huynh vẫn không biết tên họ nhảy xuống kiếm, cất bước nhảy qua bậc thềm.
Trên đường chạy nhanh, phía sau lưng nàng có muôn vàn ánh mắt dõi theo —— đồng tình chiếm đa số, hóng chuyện có một ít, cá biệt vui sướng khi người gặp họa hay xem náo nhiệt không chê lớn chuyện.
Tới gần điện Vấn Tâm, xa xa đã nghe thấy tiếng sư phụ Thanh Hư Chân Quân đang mắng người. Lạc Lạc lướt qua bậc thềm, nhảy vào đại điện.
Nàng liếc mắt một cái đã thấy Lý Chiếu Dạ. Bất kể bên cạnh có bao nhiêu người, chàng vẫn luôn là người nổi bật nhất.
“Lý Chiếu Dạ!”
Lạc Lạc vội vàng hành lễ với các trưởng bối, sau đó lướt đến đến trước mặt hắn, theo bản năng nắm lấy chuôi kiếm, kiếm ở trong tay hưng phấn mà kêu khẽ.
Nàng và kiếm của nàng giống nhau, đều rất nhớ chàng.
Hắn gầy một ít, nhưng tinh thần không tồi, khí thế cũng không yếu. Nàng nhìn đi nhìn lại mặt hắn, hình ảnh lạnh lẽo u ám trong đầu kia rốt cuộc cũng hoàn toàn tiêu tán. Ánh mắt hắn hoàn toàn là đang nhìn một người xa lạ, Lạc Lạc không thèm để ý.
Nàng cười với hắn: “Lý Chiếu Dạ.”
Khi nàng nhìn hắn vẫn luôn tươi cười: “Lý Chiếu Dạ.”
Thuần túy, xán lạn. Tâm địa lạnh lẽo cứng rắn đến đâu, cũng không tự giác bị nụ cười như thế lây nhiễm.
Người xung quanh không ai là không thấy xúc động.
Ngoại trừ Lý Chiếu Dạ.
Hết chương 1.