“Không sợ ánh mắt xuyên như kim của người ta sao?” Trình Diệp Nhiên bước lên, dựa vào hàng rào, đối diện với bà ta. Lý thẩm hạ mông ngồi phịch xuống đất, đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn cố bò dậy, chạy thẳng vào phòng, hoàn toàn không thấy bản thân có gì không ổn.
Người trong thôn vốn đều như vậy, rất thích hóng chuyện, nhất là chuyện xảy ra trong nhà người khác thì lại càng thú vị hơn.
Cha lúc đi còn không nhịn được mà thở dài, nói: “Xong rồi, tiêu cả rồi, phen này cả thôn đều biết.”
“Biết gì cơ?” Trình Diệp Nhiên vẫn giữ nguyên vẻ mặt chẳng biết gì, dáng vẻ ấy càng khiến Thẩm phụ đau lòng hơn.
“Chỉ cần con nghĩ thoáng chút, thật ra cũng chẳng phải chuyện gì lớn. Biết đâu uống thuốc lại khỏi, phải kiên cường lên.” Thẩm phụ nói xong thì quay người rời đi.
“Cha sao lại nói mấy câu như vậy, nghe cứ như rất lo cho thân thể ta, nhưng lại không nói ta bị gì cả.” Trình Diệp Nhiên trở về phòng, mở ra một gói giấy, định xem trong đó là thuốc gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play