“Cởi ra!” Thẩm Vân Đường tựa người vào cửa, không dám bước vào trong, cứ như trong phòng kia là hang ổ rồng hổ gì đó.
“Cái gì của ta thì là của ta.” Trình Diệp Nhiên từ trong phòng gọi ra: “Vào đi, ngươi sợ gì chứ? Ngươi không vào, ta sẽ ra ngoài tìm ngươi.”
Nghe câu ấy, Thẩm Vân Đường lập tức mở cửa bước vào, hắn sợ Trình Diệp Nhiên thực sự chạy ra ngoài bị hàng xóm nhìn thấy. Trong sân nhà họ có một mặt hàng rào gỗ, khe hở rất to, chỉ cần đứng trong viện là người ngoài có thể thấy rõ bên trong. Nếu để Lý thẩm thấy cảnh đó, e rằng cả thôn đều biết mất.
Vào phòng, việc đầu tiên Thẩm Vân Đường làm là thổi tắt đèn dầu. Nhưng tối nay lại vừa đúng rằm, ánh trăng sáng vằng vặc, hắn vẫn thấy rõ mọi thứ!
“Ngươi mau cởi ra!” Thẩm Vân Đường nhìn thấy Trình Diệp Nhiên đang mặc cái áo yếm của mình. Nếu là hắn mặc thì vừa vặn, nhưng Trình Diệp Nhiên mặc thì lại chật chội, mà mấy tháng nay Trình Diệp Nhiên vừa kéo xe vừa làm ruộng chẻ củi gánh nước, dáng người đã tốt hơn nhiều so với lúc mới đến. Một chiếc yếm mặc lên lại có hiệu ứng như khăn lụa thấm nước, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
“Ngươi muốn mặc à?” Trình Diệp Nhiên hỏi hắn, “Nếu ngươi muốn mặc thì ta cởi ra.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT