“Ngươi đừng khóc nữa mà.” Trình Diệp Nhiên hoàn toàn chưa từng gặp tình huống thế này, đối phương khóc đến thương tâm như vậy, khiến người khác nhìn cũng thấy xót xa. Hắn đứng ngây người tại chỗ, không biết phải làm gì cho phải. Trong lòng hắn nghĩ, cứ đứng đây mãi cũng không phải cách, định xoay người lại ôm lấy Thẩm Vân Đường, vỗ vỗ bờ vai để an ủi.
Nhưng đúng lúc hắn định xoay người thì lại bị Thẩm Vân Đường giữ chặt vạt áo phía sau.
“Đừng quay lại.” Thanh âm của Thẩm Vân Đường khàn khàn, hắn biết hiện tại mình thật sự rất mất mặt, nhưng cảm xúc dâng trào lên rồi thì chẳng còn cách nào kiềm lại được.
Trớ trêu thay, trời lúc này lại đổ mưa to, nước mưa còn nhiều hơn cả nước mắt, ào ào trút xuống đầu hai người, theo cổ thấm vào trong lớp áo, lạnh đến thấu xương.
Trình Diệp Nhiên không dám nhúc nhích, nhưng cứ đứng trong mưa to thế này… chẳng phải như đang diễn phim thần tượng sao?
Mưa mỗi lúc một nặng hạt, như thể đang tắm trong vòi sen vậy. Trình Diệp Nhiên rất muốn hỏi hắn: “Ngươi khóc xong chưa vậy?” Nhưng lại không dám, dù gì đối phương diễn nhập tâm như thế, hắn cũng nên phối hợp chút, kẻo lại bị chê là không biết nhập vai.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play