“Trong thôn mình ăn tiệc cưới, có thể mang đồ ăn về được không?” Trình Diệp Nhiên từng xem mấy video ngắn, tiệc cưới đều có màn tranh nhau lấy túi nilon để gói đồ ăn mang về, ai nhanh tay thì được, chậm tay thì chẳng còn gì, nhìn rất thú vị.
“Thông thường đều ăn hết tại chỗ rồi.” Thẩm Vân Đường dội một chậu nước lạnh vào giấc mộng ăn tiệc mang đồ về của hắn.
Trong thôn phần ăn vốn đã không nhiều, hiếm khi dư thừa, mà dù có dư đi nữa, cũng không tiện mang về — thời này nào có túi nilon, muốn mang đi thì phải tự cầm bát đũa theo.
“Thật đáng tiếc à~ Ta còn muốn thử cảm giác tranh đồ ăn lúc ăn tiệc một lần xem sao.” Trình Diệp Nhiên cố ý kéo dài giọng, theo bản năng nghiêng người dựa lên vai y, liền bị Thẩm Vân Đường đẩy ra.
“Ở ngoài đừng dính vào nhau như vậy.” Thẩm Vân Đường lúng túng lùi lại, vành tai đỏ lên, nói năng cũng có phần lắp bắp: “Cũng đừng lúc nào cũng như đứa nhỏ làm nũng.”
“Chắc là do người ngươi khiến người ta muốn ỷ lại đi, làm ta không nhịn được.” Trình Diệp Nhiên cũng không rõ bản thân bị gì — xưa giờ hắn vốn chẳng phải kiểu thích làm nũng, càng không phải người hay thân thiết quá đà.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT